Vòng Lặp Hai Kiếp [...] – Chương 3

Mạnh Thanh Tư lạnh lùng : "Chúng tôi sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát, cậu ở đây chờ là .”

Tôi lại : "Bảo cậu ta ở chỗ này chờ mà trên mặt đất lại có nhiều máu như , không biết có thể hấp dẫn cái gì tới, chờ cảnh sát đến thì chỉ có thể thấy khối hài cốt hoàn chỉnh hay không cũng khó ."

Mạnh Thanh Tư có chút không kiên nhẫn.

“Vậy cậu xem nên sao bây giờ, nhất định phải mang theo cậu ta sao?”

“Không biết, cũng đâu phải tôi gọi cậu ta tới.”

Mạnh Thanh Tư tức giận không ra lời, đưa mắt Tần Dã, giao quyền quyết định cho ta.

Sức lực của Tần Dã rất lớn, ta chỉ dùng một tay kéo Chu Tư Nguyên lên, sau đó đưa cậu ta tới một nơi không xa, sau đó lại bẻ mấy chiếc lá che chắn cho ta : "Cậu ở đây chờ cảnh sát tới.”

"Mẹ kiếp, đám người điên các người, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các người..."

Chúng tôi chậm rãi đi xa dần trong tiếng mắng chửi của Chu Tư Nguyên.

07

Mạnh Thanh Tư mới vừa đi xa đã với Tần Dã: "Nếu cảnh sát đến, biết chúng ta lấy bột màu khoáng vật trong núi thì sẽ không gì chứ?"

Tần Dã suy nghĩ một chút, quả thật chuyện này cũng không chắc chắn cho lắm nên cậu ta : "Chúng ta đừng báo cảnh sát, chờ lúc trở về thì đưa cậu ta đến bệnh viện.”

Mạnh Thanh Tư bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, : "Cũng chỉ có thể như trước thôi.”

Cứ như , Chu Tư Nguyên trở thành người đầu tiên bị bỏ lại.

Không có ai đi vào trong khu chưa khai của núi Ai Lao cho nên khắp nơi đều là bụi gai cùng những thực vật kỳ quái, ngay cả một con đường đàng hoàng cũng không có.

Nếu muốn tiếp tục đi thì chỉ có thể dựa vào bản thân mình mà tìm ra một con đường.

Mà nhiệm vụ này bọn họ lập tức giao cho tôi và Ôn Thao.

Ôn Thao mặc một bộ quần áo mỏng, trên người bị bụi gai đâm đến mức tất cả đều là vết máu.

Anh ta muốn đi tới nắm tay tôi lại bị tôi né tránh.

Tôi ném cho ta một ánh mắt khinh thường.

Anh cho rằng tôi đang ghen vì ta và Mạnh Thanh Tư, vì thế mở miệng giải thích: "Giữa và Thanh Tư thật sự không có gì, vẫn coi ấy như em mà thôi.”

Kiếp trước, tôi chính là tin mấy lời ma quỷ của ta nên mới chết thảm như .

Sau khi sống lại một đời, tôi chỉ muốn xem ta chết thảm như thế nào!

Chúng tôi đi bộ gần một tiếng trước khi đến khu vực mở.

Nơi này có một đám cỏ xanh thật lớn, cỏ màu xanh nhạt cao còn chưa tới đầu gối.

Phía bên kia bãi cỏ xanh còn có vài tảng đá lớn nhẵn nhụi.

Đi trong rừng rậm bụi gai lâu như đột nhiên thấy một bãi cỏ xanh mơn mởn nên Ôn Thao đặt mông ngồi xuống đất, : "Chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi đi, mệt quá.”

Mạnh Thanh Tư bước nhanh về phía trước, mở rộng cánh tay, há to miệng hít thở không khí trong lành, hưng phấn : "Cuối cùng chúng ta cũng ra khỏi bụi gai rồi.”

Cô ta cúi đầu đá Ôn Thao một cái, : "Đối diện có mấy tảng đá lớn, chúng ta đến đó nghỉ ngơi đi.”

Nói xong, ta bước nhanh vào bãi cỏ xanh kia.

Rất nhiều cỏ xanh đều bị ta giẫm đạp trên mặt đất.

Không lâu sau đó, ta đi tới giữa bãi cỏ xanh, sau đó quay đầu gọi chúng tôi: "Anh Thao, mau tới đây.”

Ôn Thao ta một cách si mê, mới vừa đứng lên vừa nghe ta : "Ở nơi này còn có rất nhiều nhện nhỏ màu đỏ, thật đáng quá đi mất.”

“Chúng ta mang mấy con về thú cưng đi.”

“Mang về đi, chỉ cần em thích là ." Ôn Thao lấy bình thuỷ tinh ra sau đó bắt nhện cùng ta.

08

Khi đặt chân lên bãi cỏ xanh, tôi cố gắng tránh giẫm lên cỏ xanh, vì thế mỗi bước đi đều đi rất chậm.

Còn phải né tránh những con nhện kia nên càng đi chậm hơn.

Chờ tôi đi tới đối diện thì mấy người Ôn Thao đã nghỉ ngơi hai mươi mấy phút.

Ngay khi tôi đến, họ đã thu dọn đồ đạc.

Ôn Thao còn đang tức giận vì chuyện tôi từ chối ta vì thế đứng trên tảng đá lớn trụi lủi tôi từ trên cao xuống, sau đó với Mạnh Thanh Tư và Tần Dã: "Nghỉ ngơi xong rồi, chúng ta đi thôi, giờ cũng đã muộn, không biết có thể trở về trước khi trời tối hay không nữa.”

Mạnh Thanh Tư nhạo tôi một cái, sau đó kéo cánh tay Ôn Thao rời đi.

Tần Dã đi tới phía sau tôi, thúc giục tôi đi nhanh lên.

Ngay cả đồng bọn của mình cũng có thể dễ dàng bỏ lại thì bọn họ có thể ra thêm chuyện gì thì tôi cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Chúng tôi đi thêm hai tiếng nữa.

Càng đi, sương mù càng dày đặc và cây cối càng nhiều.

Nơi này có sương mù xen lẫn chướng khí, đợi một lúc lâu mọi thứ bắt đầu trở nên mơ hồ hơn cho tầm của chúng tôi cũng trở nên hạn hẹp.

Ôn Thao quay đầu tôi : "Bây giờ chúng ta nên đi thế nào đây, cũng không thể thấy phương hướng nữa rồi.”

Tôi đeo mấy cái khẩu trang, bọc mình lại như bánh chưng, : "Tôi chưa từng tới đây thì sao biết ? Hơn nữa, mấy người tới núi Ai Lao cũng không có chuẩn bị một chút gì sao?"

Ôn Thao ngừng lại chằm chằm tôi, đột nhiên nghĩ tới cái gì nên định giơ tay lên cướp túi của tôi.

Vừa cướp vừa : "Em có khẩu trang sao không lấy ra sớm một chút?”

Với hoàn cảnh chung quanh thì cho dù là kẻ ngốc, cũng sẽ ý thức có vấn đề gì đó.

Hiếm khi thấy ta tinh ý phát hiện ra nhanh như .

Túi xách của tôi đã bị ta đoạt lấy một cách rất nhanh ta lục lọi một hồi lâu, cũng không tìm khẩu trang.

Anh ta nóng nảy, đưa tay muốn tới cướp khẩu trang tôi đang đeo.

Tôi lùi một bước ta lảo đảo xém chút nữa là ngã xuống, trong cơn giận dữ, ta vẫn còn muốn cướp.

Đúng lúc này, tiếng thét chói tai của Mạnh Thanh Tư hấp dẫn sự ý của ta.

“A! Cái gì , ngứa quá! Anh Thao, hình như có thứ gì đó bò lên người em.”

Một bên là khẩu trang cứu mạng, một bên là ánh trăng sáng của ta.

09

Ôn Thao chần chừ hai giây, sau đó tiếp tục thủ cướp khẩu trang tôi đang đeo.

Tôi còn tưởng rằng ta sâu đậm ánh trăng sáng này như thế nào, không ngờ đó còn chẳng bằng cái khẩu trang này.

Hô hấp của ta càng trở nên hỗn loạn, bước chân cũng trở nên dồn dập hơn.

Tôi ở ngay trước mắt ta cho dù ta có vươn tay ra như thế nào cũng không bắt .

Cuối cùng chỉ có thể cắn răng đi xem hình của Mạnh Thanh Tư.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...