Chúng tôi tưởng ta đã xảy ra chuyện gì lại thấy ấy ra hiệu cho mọi người một đống cỏ khô cách đó trăm mét.
Bên cạnh đống cỏ khô có thấp thoáng bóng dáng vài cây nấm nhỏ với màu sắc tươi đẹp.
Kiếp trước, tôi đống cỏ khô kia giống như ổ rắn hổ mang, cho nên kịch liệt phản đối không cho ta tới gần.
Không ngờ lại bị ta thành tôi muốn một mình chiếm lấy những cây nấm kia nên mới không cho ta đi qua.
Lúc này, tôi thu hết sự tốt bụng lại, không thêm gì nữa.
Nhưng ta lại về phía tôi : "Mẫn Nguyệt, cậu hiểu nơi này hơn tôi nhiều, cậu xem có phải những cây nấm kia rất đẹp đúng không?"
Tôi , không gì.
Cô ta lại lên tiếng: "Chúng ta đi hái nấm đi.”
Cô ta trông rất phấn khích, là muốn bắt chước bé hái nấm sao?
Cô ta trông có vẻ vô chỉ có tôi biết, ta đang có ý gì.
Lúc này với tôi những thứ này, đơn giản chính là muốn cho tôi đi dò đường, nếu có chuyện gì thì tôi chính là kẻ chết thay.
Tôi trực tiếp từ chối: "Tôi không đi.”
Mạnh Thanh Tư giậm chân một cái, hừ nhẹ : "Sao cậu lại chán như cơ chứ.”
Tôi nghiêng đầu, thật sự là ta nhiều một cái thôi tôi cũng cảm thấy phiền.
Mạnh Thanh Tư đứng đó, đi cũng không mà không đi cũng không .
Ôn Thao không nổi nữa, mở miệng : "Thanh Tư muốn hái nấm, em đi cùng ấy đi, sao em lại nhàm chán như ?"
Loại chuyện muốn tìm chết này, tôi thật sự không có hứng thú.
“Muốn đi thì đi đi." Tôi .
“Đi thì đi, em cho rằng không dám sao?" Ôn Thao xong, kéo tay Mạnh Thanh Tư : "Thanh Tư, đi cùng em.”
Thấy hai người bọn họ đi, Chu Tư Nguyên cũng không cam lòng bị bỏ lại phía sau, vội vàng đi theo.
Cứ như , ba người Ôn Thao không hề đề phòng mà đi tới đống cỏ khô kia.
Còn chưa hái nấm đẹp trong tay thì đã nghe Chu Tư Nguyên hét lên: "Rắn! có rắn! cứu mạng!"
Khi về phía đó, mới phát hiện có một con rắn hổ mang đang ẩn nấp trong đống cỏ khô, nó chằm chằm Ôn Thao đi ở phía trước.
05
Mồ hôi lạnh của Ôn Thao lập tức chảy ròng ròng ta phản ứng rất nhanh, nội tâm cũng đủ tàn nhẫn.
Anh ta nhanh chóng vòng qua phía sau Chu Tư Nguyên, giả vờ như đẩy cậu ta vào đống cỏ khô, sau đó nhân cơ hội kéo Mạnh Thanh Tư chạy.
Con rắn hổ mang kia bị sợ hãi nên lập tức tấn công mà cắn xuống cổ tay Chu Tư Nguyên.
Sau khi Tần Dã nghe âm thanh, vội vàng chạy tới, lấy con dao nhỏ phòng thân ra chém vào đầu con rắn hổ mang.
Mà Ôn Thao đã kéo Mạnh Thanh Tư chạy thật xa.
Chờ sau khi rắn bị chết, bọn họ mới sợ hãi dừng lại.
Sức lực của Tần Dã rất lớn nên kéo cánh tay Chu Tư Nguyên, nhanh chóng đi sang bên này.
Chờ rời khỏi địa bàn của rắn hổ mang, Ôn Thao và Mạnh Thanh Tư mới vây quanh cậu ta.
Lúc này cả gương mặt của Chu Tư Nguyên đã trắng bệch, môi bắt đầu tím tái, hoàn toàn mất đi ý thức.
Mạnh Thanh Tư che miệng, không ngừng hét: "Làm sao bây giờ? Phải sao bây giờ?”
Ôn Thao vừa trấn an ta, vừa giả vờ hỏi tôi: "Mẫn Nguyệt, bên em không sao chứ?”
Tôi khinh bỉ ta một cái, vừa rồi tuy rằng cách rất xa hành của ta tôi đều thấy hết.
Tần Dã ngắt lời ta: "Để tôi sơ cứu trước.”
Nói xong, cậu ta xé rách quần áo rồi cột ở trên cánh tay Chu Tư Nguyên, sau đó bóp cho máu cậu ta ra.
Theo dòng máu tươi không ngừng chảy ra, sắc mặt của Chu Tư Nguyên bắt đầu chuyển biến tốt đẹp hơn, ý thức cũng dần dần khôi phục.
Nhưng hình vẫn không lạc quan.
Tôi : "Mặc dù đã lấy máu cho cậu ta không thể đảm bảo trong cơ thể cậu ta sẽ không có nọc rắn, vẫn nên nhanh chóng đưa đến bệnh viện đi, nếu không cái mạng này của cậu ta sẽ không giữ .”
Mạnh Thanh Tư nghe xong thì ánh mắt tối sầm đi, sau đó về phía Ôn Thao.
Ôn Thao hiểu ý, : "Không phải cậu ta vẫn còn rất tốt sao, có lẽ không sao đâu.”
Không biết ta ngu dốt hay ác độc nữa.
Tôi : "Rắn cắn cậu ta là rắn hổ mang, lại còn là rắn hổ mang ở núi Ai Lao, lấy máu độc ra cho cậu ta chỉ là để cho cậu ta chết chậm một chút, nếu không cấp cứu, chỉ sợ chống đỡ không bao lâu.”
"Đó là lẽ thường." Tôi thêm vào.
Sau khi tỉnh táo, Chu Tư Nguyên lập tức về phía Ôn Thao, lửa giận trong mắt như muốn phun ra.
06
Nhưng rất nhanh sau đó đã ý thức sự thật rằng mình đã bị rắn cắn.
Trong rừng sâu núi thẳm này, người có thể dựa vào cũng chỉ có bè.
Vừa rồi, Ôn Thao cứu Mạnh Thanh Tư, cho nên nhất định ta sẽ đứng về phía ta.
Mà trên danh nghĩa của Ôn Thao chính là tôi, lại càng không cần phải .
Về phần Tần Dã, cậu ta chỉ quan tâm đến bột màu khoáng vật trong núi Ai Lao nên cũng sẽ không quan tâm đến sự sống chết của cậu ta.
Chu Tư Nguyên nghiến răng ken két, : "Chúng ta mau về thôi.”
Từ tận đáy lòng tôi bội phục sự nhẫn nhịn và thông minh của cậu ta.
Nếu người bình thường bị đồng bọn biến thành đá đạp chân rồi thành như thì đã sớm bộc phát rồi.
Nhưng đối với cầu của cậu ta, không ai lên tiếng trả lời.
Trong mắt Mạnh Thanh Tư hiện lên một tia ghét bỏ không dễ phát hiện.
“Thứ chúng ta muốn tìm còn chưa có trong tay đâu.”
Cô ta xong rồi lại về phía Tần Dã, : "Đúng không? Tần Dã.”
Tần Dã nhíu mày, hoàn toàn đồng ý với lời ta .
Ôn Thao thì ngồi xổm xuống trước mặt Chu Tư Nguyên, có chút đắc ý : "Ai bảo cậu vừa vào đã bị rắn độc cắn, chỉ có thể coi là do cậu xui xẻo thôi.”
Vào giờ phút này Chu Tư Nguyên hận không thể lập tức bóp chết Ôn Thao.
Nhưng người càng cậu ta thất vọng đau khổ, chính là Mạnh Thanh Tư.
Bởi vì cậu ta thích ta nên mới đi theo tới đây.
Nhưng đối với ánh mắt cầu xin của cậu ta, ta lại lựa chọn như không thấy, còn bày ra vẻ không quan tâm giống như chuyện này không liên quan đến mình .
Nhìn thấy bọn họ chó cắn chó như , trong lòng tôi lạnh không ngừng.
“Ý của hai người là, cứ để cậu ta ở đây tự sinh tự diệt đi." Tôi .
Nghe lời của tôi, Chu Tư Nguyên lập tức trở nên nóng nảy cuống quít lớn: "Nếu tôi có xảy ra chuyện gì rồi thành ma đi chăng nữa thì tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho các người!"
Chu Tư Nguyên biết, cậu ta đã hoàn toàn thua trong việc có lợi thế cạnh tranh từ Mạnh Thanh Tư, bây giờ cậu ta chỉ muốn sống.
Bạn thấy sao?