“Chị ơi! Chậm thôi, chậm chút đi mà!” Cố Niên sợ hãi đến mặt trắng bệch, liên tục van xin.
Ta không nhịn bật : “Quốc sư, đừng như thế, mất mặt thì không hay đâu.”
Cố Niên gào thét đến tê tâm liệt phế: “Tôi sợ độ cao! Cô ôm chặt tôi chút không? Tôi cảm giác mình sắp rơi xuống rồi!”
Nghe , ta cố ý thả lỏng tay để hắn trượt xuống một chút. Hắn lập tức cuống cuồng, hét lên còn thảm hơn cả tiếng heo bị chọc tiết.
Đường đường là quốc sư, người có thể một lời định đoạt sinh tử của triều thần, mà sau lưng lại là bộ dạng này.
Một mũi tên lông vũ xé gió lao thẳng đến trước mặt, ta cõng Cố Niên bật mạnh lên để tránh, mũi tên sượt qua, xé rách nửa ống tay áo của hắn.
Ta chạy chân trần trên mái nhà, xung quanh là tiếng gió rít lên cùng những mũi tên cắm ngập sâu vào gỗ.
Cố Niên tái mặt, lập tức chuyện với cái hệ thống mà ta không thấy: “Hệ thống, tôi chịu hết nổi rồi!”
“Kiểu này tôi c.h.ế.t chắc! Nhanh, đổi điểm, đổi điểm đi, đổi ngay!”
Lời chưa dứt, chân ta vốn đang vững vàng đáp xuống ngói liền đạp hụt, cả hai người rơi thẳng xuống.
Nhìn thấy bên dưới binh lính tinh nhuệ đang giương cao trường thương, ta hít sâu một hơi, nhắm mắt lại cam chịu số phận.
Nhưng đột nhiên….
Tiếng bước chân bên tai biến mất, chúng ta không còn ở chỗ cũ mà đã xuất hiện ở một nơi khác!
Có vẻ như cái gọi là hệ thống này không chỉ toàn tri toàn năng, mà còn có những sức mạnh vượt xa tưởng tượng.
Chúng ta rơi xuống, không hề cảm thấy đau đớn, bên dưới là thứ gì đó mềm mại, hương cỏ cây thoang thoảng trong không khí.
“Ôi trời, gầy thế mà suýt nữa ép gãy lưng tôi rồi!” Cố Niên xuýt xoa một tiếng, đẩy ta ra khỏi người.
Ta đứng dậy, tay nắm chặt chiếc kim bạc, ánh mắt sắc bén ông: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Tướng công của .”
“Đồ trơ trẽn!” Ta lạnh lùng đá vào đầu gối hắn, khiến hắn khuỵu xuống đất.
Cố Niên vừa xoa lưng rên rỉ, vừa lảo đảo đứng lên, thở dài: “Bạo lực gia đình, quá là đáng hổ thẹn!”
Ta nhíu mày, cầm kim bạc dí thẳng vào cổ hắn, khiến hắn sợ đến mức không dám cử .
“Sao lần nào cũng hung dữ thế này?”
Ta và hắn chỉ mới gặp nhau vài lần, gì mà “lần nào cũng”?
“Chiêu vừa rồi gọi là dịch chuyển không gian, điểm số của tôi chỉ đủ dùng một lần thôi,” hắn .
“””Tôi là người xuyên không, mang theo hệ thống, biết trước số phận của từng người ở Nam Quốc.
“
Hệ thống định vị tôi là một gian thần, mọi nhiệm vụ nó giao, tôi đều phải hoàn thành.”
Ta im lặng, lắng nghe hắn giải thích chi tiết.
Theo lời Cố Niên, hệ thống là một kẻ điều khiển, sự tồn tại của nó giống như thần, cần một gian thần để kết bè kết cánh, đủ chuyện xấu xa, từ đó tạo cơ hội cho minh quân diệt tận gốc phe phái hủ bại, giữ cho giang sơn thái bình trăm năm.
Gian thần mà hệ thống chọn, chính là Cố Niên.
Hệ thống lấy điểm số để trao đổi, khiến Cố Niên cam tâm nguyện phục tùng.
“Làm những chuyện này không phải ý muốn của tôi…”
Cố Niên rõ ràng đang ta, ánh mắt lại xuyên qua ta, như về một người khác.
Một người mà hắn không thể có .
“Tôi không còn cách nào khác, chỉ khi hoàn thành nhiệm vụ tôi mới có thể cứu ấy.”
Nhìn ánh mắt nghi ngờ của ta, Cố Niên hít một hơi thật sâu, thẳng vào mắt ta:
“Bạch An, năm bảy tuổi, Bạch Vô Ninh để mắt tới, đưa vào cung và nhận đệ tử. Nhưng chẳng bao lâu, nhận ra muốn võ nghệ tiến xa thì chỉ có thể dùng người sống để luyện. Bạch Vô Ninh còn lợi dụng để trừ khử phe phái khác. Cô chán ghét điều này, lấy cớ an táng cha mẹ c.h.ế.t vì sưu cao thuế nặng, nhân đó trốn khỏi cung và gặp Tiêu Túc. Ngài ấy đã thu nhận về dưới trướng.”
Bị một người mới gặp vài lần kể lại toàn bộ quá khứ của mình, cảm giác này thực sự rất kỳ lạ.
“Sau khi giúp ngài ấy lên ngôi, chiếu chỉ đầu tiên của ngài là phong quý phi. Cô lẽ ra đã có thể sống một cuộc đời vinh hoa phú quý.”
Cố Niên nhún vai: “Nhưng giờ kịch bản đã hoàn toàn lệch hướng, tôi cũng không hiểu, tại sao lại xuất hiện trong ngục?”
Hắn vò đầu đoán: “Chắc sai lệch này là do nhát kiếm của ra.”
Hôm đó, ta đi theo Tiêu Túc dẫn binh thẳng đến Đông Hán, tiến thẳng vào nơi ở của Bạch Vô Ninh.
Chỉ cần g.i.ế.c hắn, Tiêu Túc sẽ trở thành tân đế danh chính ngôn thuận.
Trường kiếm đặt trên cổ hắn, hắn không hề tỏ ra lo lắng.
Tiêu Túc rút kiếm tiến lên, lướt qua vai ta.
“Bạch An! Giết Tiêu Túc!” Bạch Vô Ninh đột ngột lên tiếng. Ta run lên, tay không kiểm soát liền xoay kiếm lại.
Khi tỉnh táo, thanh kiếm đã cắm sâu vào bụng Tiêu Túc, m.á.u nhuộm đỏ một mảng lớn.
Mọi chuyện diễn ra chỉ trong chớp mắt.
Ta hoảng hốt Tiêu Túc, ngài mặt tái nhợt ánh mắt lại sáng lạ thường.
“Ta biết… Nàng không cố ý, là hắn dùng thuật điều khiển nàng… đúng không?”
Sau đó ngài triệu ta, bảo ta giả vờ bị giam vào ngục để tiếp cận Cố Niên, moi ra bí mật của hắn.
Ta thu lại kim bạc, giọng trầm xuống, không chút cảm :
“Không sao cả, ta cũng không muốn quý phi.”
Cố Niên bật , ánh mắt sâu thẳm ta.
“Thôi đi, giờ đối với Tiêu Túc đã là đến c.h.ế.t đi sống lại.”
“Dùng ngôn ngữ ở chỗ tôi mà , người ta gọi là một kẻ não tàn đương.”
Buổi tối, ta ngồi quanh đống lửa, ánh mắt không rời khỏi con bồ câu sữa đang nướng xì xèo trong tay Cố Niên.
“Ục~”
Ta cúi đầu, mắt mũi, chỉ hận cái bụng đói không chịu thua kém này đã hỏng hình tượng sát thủ lạnh lùng của mình.
Cố Niên ngẩn ra một lúc, rồi cong khóe mắt .
Trong giọng của hắn là sự vui vẻ không thể che giấu.
Bạn thấy sao?