Sau khi ám sát hoạn quan thất bại, ta bị giam trong ngục. Trong này, ta gặp một cựu quốc sư của triều đại trước, người tự nhận mình nắm giữ kịch bản của cuộc sống này.
Hắn mình là một người xuyên không mang theo hệ thống, và để cứu ta, hắn đã c.h.ế.t 168 lần.
***
Khi ta ám sát hoạn quan Bạch Vô Ninh, tay ta run một chút, không cẩn thận lại đ.â.m xuyên qua chủ tử của mình, Thất Vương gia Tiêu Túc.
Ai ngờ sau đó, Thất Vương lại trở thành tân đế. Nếu không phải vì nhát kiếm đó, ta lẽ ra đã vinh quang xuất giá, trở thành quý phi của ngài.
Còn giờ đây, ta lại trở thành một phạm nhân chờ hành hình.
Ở nhà lao bên cạnh là cựu quốc sư tiền triều, Cố Niên. Người này biết thuật, bị coi là đạo mà ai cũng muốn tiêu diệt.
Thậm chí còn có lời đồn rằng hoạn quan Bạch Vô Ninh dựa vào những lời tiên tri của hắn mới từng bước leo lên vị trí quyền lực.
Nhưng vị quốc sư bên cạnh ta lúc này lại giống như một kẻ lắm lời.
“Tỷ muội, sao lại bị bắt vào đây ?”
Cố Niên bám vào song sắt, trên mặt đầy vẻ hóng chuyện.
“Ba ngày rồi đấy, không ăn không uống cũng không lời nào, ngay cả mặt tôi cũng chưa thấy.”
“Dù gì thì mấy ngày nữa chúng ta cũng sẽ cùng ra pháp trường, đừng xa lạ thế chứ.”
Hắn lảm nhảm không ngừng.
“Tỷ biết Tiêu Túc không? Nghe ngài ấy đã trở thành tân đế rồi.”
“Cả nhà những người triều trước đứng nhầm phe đều bị c.h.é.m đầu, đao phủ c.h.é.m suốt ba ngày, đến nỗi d.a.o cũng cùn đi.”
Ta liếc Cố Niên, “Ngươi ở trong lao, sao lại biết chuyện bên ngoài rõ thế?”
Thấy ta cuối cùng cũng chịu đáp lời, hắn một cách thần bí:
“Vì ta chính là quốc sư tiền triều. Người tiếp theo bị c.h.é.m chính là ta.”
Ta khẽ khinh thường rồi tiếp tục ngủ. Dù sao vài ngày nữa ta cũng sẽ chết.
“Sao vẫn còn có tâm trạng mà ngủ ? Dao lớn thế kia, không sợ chút nào à?”
“Sợ chứ, ta sợ đến c.h.ế.t đây.”
Ta lười nhác đáp một câu, đổi sang tư thế thoải mái hơn, không ngờ Cố Niên lại rõ mặt ta.
Hắn sững sờ, mắt trợn to hơn cả chuông đồng, miệng há thành hình tứ giác:
“An An? Sao lại là ? Sao lại vào đây?”
“Giờ này lẽ ra phải ở trong cung chuẩn bị đại hôn với hoàng đế chứ.”
Khuôn mặt ông ta đầy vẻ không thể tin nổi:
“Bạch An, sao lại bị tống vào tù?”
Hắn quen ta. Hơn nữa còn rất hiểu ta.
Ta nhướn mày, “Lúc ám sát Bạch Vô Ninh, tay ta run một chút, không cẩn thận đ.â.m trúng Tiêu Túc.”
Cố Niên nhíu mày, mặt đầy vẻ ngạc nhiên: “Excuse me?”
Ta cũng cảm thấy kỳ lạ. Rõ ràng kiếm đã đặt ngay trên cổ Bạch Vô Ninh.
Ai ngờ hắn thốt một câu: “Giết Tiêu Túc!”, tay ta bỗng không kiểm soát mà đ.â.m về phía Thất Vương Tiêu Túc.
Ta đã dồn hết sức lực mới lưỡi kiếm lệch đi một chút, không khiến ngài ấy c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Chắc chắn là tác dụng của thuật.
Cố Niên ngẩn ra một lát, cố gượng nặn ra nụ , một câu đầy dối trá:
“Ngài ấy không g.i.ế.c ngay tại chỗ, mà lại chọn cho sống thêm ba ngày.”
“Cô xem, nếu không phải là thì là gì?”
Ba ngày sau, cho đến khi cả hai chúng ta bị áp giải ra khỏi nhà lao bởi những cai ngục to lớn, vẻ bình thản trên khuôn mặt của Cố Niên cuối cùng cũng vỡ vụn.
“Hệ thống, tên cẩu hoàng đế này thực sự muốn g.i.ế.c ấy sao?”
Hệ thống?
Ta tò mò Cố Niên: “Hệ thống là gì?”
“Một sự tồn tại toàn tri toàn năng, không gì không .”
Cố Niên vẻ mặt nghiêm trọng, dường như đang dùng ý niệm để trò chuyện với cái gọi là “hệ thống” ấy.
Không biết hệ thống đã trả lời gì, sắc mặt Cố Niên bỗng trở nên hoảng loạn.
“Nếu không chạy ngay thì không kịp nữa đâu! Hoàng đế này sao lại vô , trở mặt không nhận người như !”
Hắn vò đầu bứt tóc, từng tiếng thở dài liên tiếp vang lên.
Nhìn hắn gấp như kiến bò chảo nóng, ta không nhịn mà bật .
Cố Niên trừng mắt ta, vẻ mặt như trách mắng: “Sắp c.h.ế.t đến nơi rồi mà còn à?”
Ta hạ thấp giọng, ghé sát tai Cố Niên: “Có tin đồn rằng quốc sư không bao giờ , luôn lạnh lùng xa cách.”
Cố Niên liếc mắt ta, như : “Ra ngoài xã hội, hình tượng là do tự mình tạo ra.”
Ta trêu chọc tiếp: “Vô sở bất tri, tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn.”
Hắn “chậc” một tiếng, đáp: “Ta chính là bách khoa toàn thư sống của Trung Hoa.”
Tiếng xích va vào nhau vang vọng trong hành lang trống trải, nghe đặc biệt chói tai.
Ta khẽ đưa tay sờ ra sau lưng, rồi cúi sát tai Cố Niên, cố kéo dài giọng:
“Quốc sư không biết sao, ta là người dưới trướng của Tiêu Túc…”
Một chiếc phi châm cắm thẳng vào sau tai của cai ngục, người này ngay lập tức ngã xuống bất .
Ta dùng mũi chân nhấc xích lên, nhẹ nhàng bẻ một cái, xích lập tức gãy hai đoạn. Ta quấn hai đoạn xích quanh cánh tay, biến chúng thành hộ giáp tạm thời.
Ta mỉm Cố Niên vẫn đang sững sờ.
“…là thanh kiếm sắc bén nhất của ngài ấy.”
Cố Niên đứng đờ tại chỗ, ánh sáng mặt trời chiếu lên người hắn, đôi mắt sáng rực một cách kỳ lạ.
Hắn ta trân trối, lẩm bẩm.
Ta cõng Cố Niên trên lưng, chân khẽ nhún một cái đã nhẹ nhàng nhảy lên mái nhà, bên tai là tiếng gió vút qua ào ào.
Ta vốn là ám vệ hoàng đế Tiêu Túc tin tưởng nhất. Lần này giả vờ ám sát ngài và bị giam vào ngục cũng chỉ là tương kế tựu kế.
Mục đích của ta là tiếp cận Cố Niên, giành lòng tin của hắn và tìm ra bí mật về năng lực ngôn linh của hắn.
Giờ ta đã rất gần với sự thật—hắn sở hữu một thứ không ai biết: hệ thống.
Chỉ là, vị quốc sư này dường như không ác độc, tội ác tày trời giống như lời đồn.
Bạn thấy sao?