Vòng Cổ Của Mẹ [...] – Chương 7

Tới nước này rồi, ta vẫn cố đổ hết lỗi cho người khác, còn mình thì rũ sạch sẽ.

Tôi lạnh lùng cắt ngang lời ta:

“Lâm Thất Nguyệt… có thai rồi đúng không?”

Chu Húc Bạch nghẹn họng, cuối cùng cũng bật ra câu trả lời với vẻ bất mãn:

“Đứa con đó không phải của ! Con tiện đó chỉ muốn tìm ai đó đổ vỏ thôi…”

“Nhưng lúc đầu lại tưởng đứa bé là của , đúng không? Hai người đã lên giường rồi mà, phải không?”

Chu Húc Bạch cứng đờ người. Tôi khẽ thở dài:

“Chu Húc Bạch, đã trở thành một kẻ bẩn thỉu rồi.”

10

Tôi xoay người bỏ đi, phía sau ta gào lên:

“Nhân Nhân! Nếu em không tha thứ cho , sẽ quỳ ở đây mãi không đứng dậy!”

“Anh chỉ mắc sai lầm mà bất kỳ người đàn ông nào cũng có thể mắc phải thôi mà, sao em cứ phải bám riết lấy không buông? Trong lòng từ trước đến giờ chỉ có mình em! Chẳng lẽ chỉ vì một lỗi lầm nhỏ này, em liền muốn bỏ sao?”

“Muộn rồi. Tôi đã cho rất nhiều cơ hội rồi. Nếu không lén lút đem dây chuyền mẹ tôi để lại tặng cho Lâm Thất Nguyệt, nếu đối xử tốt với Mè Mè hơn…”

Tôi hít một hơi sâu:

“Anh nghĩ vì sao Lâm Thất Nguyệt dám liên tục khiêu khích tôi? Chẳng phải là vì ta biết phía sau có chống lưng, nên mới muốn gì nấy?”

Tôi giơ tay áo lên, để lộ vết thương rướm máu nơi khuỷu tay:

“Nếu không phải vì ba tôi đến kịp, thì có khi bây giờ vẫn còn đang tứ với Lâm Thất Nguyệt đấy.”

Chu Húc Bạch bị tôi đến á khẩu. Tôi hiểu, việc ta đến trước biệt thự xin tha thứ, cũng chỉ là vì không còn lựa chọn nào khác.

Chu thị đã sản, nếu Chu Húc Bạch còn muốn sống tiếp những ngày vinh hoa, còn muốn vực dậy một lần nữa, thì phải giống một con chó nhỏ, quỳ xuống trước mặt tôi, vẫy đuôi cầu xin.

“Đừng tự lừa mình nữa. Anh không còn tôi nữa đâu.”

Tôi bước đi, mặc kệ tiếng hét phía sau dần nhỏ lại.

Đã rơi vào ngõ cụt, thì phải biết lúc nào nên cắt lỗ.

Tôi – không thể quay đầu lại nữa.

Sau đó, quản lý khu biệt thự mới lại cho tôi biết: Chu Húc Bạch quỳ trước cửa nhà tôi suốt đêm, đến tận một tiếng trước vì kiệt sức, cộng thêm vết thương cũ tái phát, đã ngất xỉu, hiện đang đưa lên xe cứu thương.

Trong mấy ngày Chu Húc Bạch còn mê man, Lý Luật đã nhanh chóng soạn xong thỏa thuận ly hôn. Bố mẹ nhà họ Chu cũng vội vã bay từ nước ngoài về.

Cuối cùng, hai bên gặp nhau ngay tại giường bệnh của Chu Húc Bạch.

Ba Chu kéo con trai từ giường dậy, ép ta quỳ trước mặt tôi, xin tôi tha thứ, cầu xin tôi giúp Chu thị vượt qua cơn khủng hoảng.

Tôi chỉ nhàn nhạt liếc Chu Húc Bạch đang bị ép quỳ dưới chân mình, rồi rút ra bản thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị sẵn.

“Những gì cần , tôi đã rõ ràng hôm đó rồi.”

“Ba… đúng là con có lỗi với Nhân Nhân, ly hôn là con đáng…”

Chưa kịp hết câu, ba Chu đã vung tay tát một cái trời giáng vào mặt ta, chống gậy đập mạnh vào lưng:

“Đồ ngu! Vì một con đàn bà đội sừng cho mày mà mày định ly hôn với Nhân Nhân hả? Mày bị mù rồi chắc?”

Tôi đứng màn kịch trước mặt, không biểu lộ chút cảm nào. Tôi biết rõ, đây chẳng qua là màn diễn khổ nhục kế mà thôi.

Nhìn tôi lạnh nhạt như thế, ánh sáng trong mắt Chu Húc Bạch dần tắt lịm.

Cuối cùng, bất chấp sự phản đối của ba mình, ta vẫn im lặng ký vào đơn ly hôn.

“Nhân Nhân… chúng ta vẫn là , đúng không?”

Tôi Chu Húc Bạch, người đàn ông giờ đây như mất hết khí lực, im lặng gật đầu.

11

Nghe sau khi tôi rời đi, ba Chu tức giận vì con không nên người, đã lôi “gia pháp” ra dạy dỗ một trận thê thảm.

Vết thương mới chồng lên vết cũ, Chu Húc Bạch phải nằm viện dài ngày để dưỡng thương.

Còn ba mẹ Chu thì đành gom nốt quỹ đầu tư còn sót lại, vội vã tìm cách dựng lại cơ nghiệp, ở tuổi này vẫn phải lăn lộn tiệc tùng, cúi đầu, nịnh để lấy lòng người ta.

Khi trợ lý báo tin, tôi vẫn không xuống tay tuyệt .

“Không cần để tâm đến việc họ vùng vẫy ra sao, cứ bình tĩnh mà quan sát là .”

Tôi không giẫm lên họ khi họ đang sa cơ, đơn giản vì tôi đã có lựa chọn tốt hơn. Không cần phải tự tay bẩn chính mình.

Thám tử tư báo với tôi rằng, Lâm Thất Nguyệt – người mất tích suốt thời gian qua – cuối cùng cũng xuất hiện.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...