5
Ngày mẹ tiễn tôi nhập học, ánh mắt bà đầy vẻ hài lòng.
“Khánh Khánh, cuối cùng nhà mình cũng trả hết nợ rồi. Từ giờ con không cần tằn tiện nữa, muốn ăn gì thì cứ mua.”
Tôi quay mặt đi, sợ mẹ thấy đôi mắt đỏ hoe của mình.
“Những năm qua, mẹ con mình chịu quá nhiều ấm ức. Sau này mọi thứ sẽ ổn thôi.”
Tôi gượng ép bản thân nở một nụ .
“Đúng , mọi chuyện sẽ ngày càng tốt hơn. Mẹ, mẹ ở nhà phải tự chăm sóc bản thân nhé.”
Tôi quay người bước vào cổng trường.
Cánh cổng to lớn và uy nghi như một cỗ quan tài, dường như sắp nuốt chửng tôi.
Hứa Quân Lâm dường như rất ý, chỉ trong ngày đầu tiên, ảnh của ta đã xuất hiện trên tường tỏ ba lần.
Đến chiều, khung chat của tôi và Hứa Quân Lâm sáng lên:
【Ngô Khánh, xuống đây.】
Tôi như một con rối gỗ, bước xuống tầng.
Anh ta thấy tôi, nhíu mày, “Cô mặc thế này mà gặp tôi à?”
“Về thay bộ đồ nào chút đi!”
Tôi có cảm giác ù tai, trong đầu ong ong, muốn cãi lại ta không lời nào.
Tôi loạng choạng quay lên tầng thay đồ.
Từ khi biết ta đăng ký cùng một trường đại học với tôi, tôi đã không còn là chính mình nữa.
Hứa Quân Lâm dẫn tôi ra sân vận , nơi đầu năm học luôn đông đúc, có người hát, người chơi guitar, người đi dạo.
Anh ta kéo tôi vào giữa sân vận , “Bây giờ, tỏ với tôi.”
Tôi như người mất hồn, còn tưởng mình nghe nhầm.
“Anh gì cơ?”
“Tỏ với tôi, tôi không muốn nhắc lại lần thứ ba.”
Tôi đờ đẫn ta, bỗng cảm thấy ta thật nực .
“Hứa Quân Lâm, tôi .”
Khóe miệng tôi nhếch lên một nụ mỉa mai.
Xung quanh có vài người ngoái đầu lại tôi.
Hứa Quân Lâm tát tôi một cái, “Ngô Khánh, chân thành một chút.”
Tôi xoa mặt mình, như hóa điên mà hét lên với ta: “Hứa Quân Lâm, tôi ! Tôi ! Tôi! Yêu! Anh!”
Anh ta nhặt cốc trà sữa còn nửa từ dưới đất lên, dội thẳng từ đầu xuống chân tôi.
“Ngô Khánh, đúng là đồ rẻ rách.”
Không ít học xung quanh đã xem cảnh tượng này và lấy điện thoại ra quay lại.
Tôi lại nhớ đến ánh mắt dòm ngó của mọi người ngày đầu tiên vào cấp ba.
Không sao cả, chỉ cần mẹ vẫn ổn, tôi chấp nhận tất cả.
6
Hứa Quân Lâm trở thành trai của tôi, là ta tự phong.
Anh ta bắt tôi mỗi sáng phải mang bữa sáng cho ta, chưa từng sẽ chuyển tiền lại cho tôi.
Mẹ tôi vừa trả hết nợ, trong tay chẳng còn bao nhiêu tiền, nên tôi đành phải tằn tiện từng chút.
Tôi lấy hết can đảm từ chối: “Tôi không có tiền, tự mua đi.”
Đáp lại là một cái tát.
Hứa Quân Lâm ép tôi lên ghế dài, “Không có tiền thì đi bán thân, cần tôi dạy sao? Đồ rác rưởi.”
“Mua bữa sáng cho trai chẳng phải là việc nên à?”
Tôi tát lại ta một cái, “Đừng quá đáng, nhà tôi không nợ gì nữa!”
Hứa Quân Lâm sờ lên mặt mình, nơi bị nóng rát, cúi đầu, nở một nụ ghê rợn.
“Cô thật sự nghĩ lời đe dọa của tôi chỉ là suông sao?
“Cô tin không, ngày mai tôi mua vé về tìm mẹ ngay.”
Tôi ngồi bệt xuống đất, tim đập loạn, trong đầu lại vang lên những âm thanh hỗn tạp.
Khuôn mặt ta sát gần tôi, hơi thở phả vào tai tôi:
“Vậy nên, Khánh Khánh, ngoan ngoãn nghe lời tôi đi.”
Tôi quay mặt đi, “Tôi nghe lời là .”
Tôi chỉ còn mẹ, tôi không thể mất bà nữa.
Danh tiếng hèn mọn của tôi đã lan truyền khắp trường.
Video tôi tỏ với Hứa Quân Lâm rồi bị tát đã lan truyền khắp diễn đàn của trường.
Không ít người để lại bình luận:
【Cô này thật không biết xấu hổ, chắc Hứa Quân Lâm bị ta phiền đến mức phải ra tay.】
【Đúng , dù có hẹn hò với Hứa Quân Lâm thì sao chứ, ấy cũng đâu ta, cách ta bám dính kìa.】
Hứa Quân Lâm đọc to những bình luận đó trước mặt tôi, sau đó còn bấm thích một cái.
Trong một nhà nghỉ gần trường, ga giường nhàu nhĩ đến lộn xộn.
Hứa Quân Lâm vệt máu đỏ trên giường, trông rất hài lòng.
Tôi nằm trên sàn nhà như một con chó chết, không một mảnh vải che thân.
Hứa Quân Lâm bước tới, đá nhẹ vào người tôi.
“Vừa nãy không phải còn hét lên đòi báo cảnh sát sao? Giờ sao không gì nữa? Mày cũng thấy sướng rồi còn gì.”
Nước mắt tôi rơi đầy mặt, cắn môi đến bật máu, “Anh là đồ khốn!”
Hứa Quân Lâm giẫm mạnh lên bụng tôi, “Vậy thì đi tố cáo tôi đi. Đừng quên, nếu khiến tôi vào tù, ba tôi sẽ không tha cho mẹ đâu. Lúc đó mẹ sẽ còn thảm hơn cả bây giờ.”
Tôi hét lên, lấy tay bịt chặt tai mình, “Đừng nữa! Đừng nữa!”
Hứa Quân Lâm đỡ tôi dậy, ôm tôi vào lòng, “Khánh Khánh, ngoan nào.”
7
Hứa Quân Lâm là trai của tôi, bên cạnh ta chẳng bao giờ thiếu con .
Mỗi lần tôi mang bữa sáng cho ta, bên cạnh luôn có một xinh đẹp ngồi cạnh.
Tôi đã gặp ấy, đó là Chu Thục Nghi, chủ tịch hội sinh viên của trường.
Cô ấy tôi, ánh mắt đánh giá từ đầu đến chân, “Lâm Lâm, con chó nhỏ của lại đến rồi à.”
Tôi đặt chiếc bánh trứng cuộn lên bàn ta, “Của đây.”
Hứa Quân Lâm nắm lấy cổ tay tôi, “Cô chỉ mua cái này cho tôi ăn thôi à? Không thể mua gì ngon hơn sao?”
Anh ta tiện tay ném chiếc bánh trứng cuộn vào thùng rác.
“Tôi hết tiền rồi.”
“Tôi chẳng đã dạy rồi sao? Hết tiền thì đi bán mình, cần tôi nhắc lại à?”
Đám của Hứa Quân Lâm và Chu Thục Nghi ngả nghiêng.
“Anh Hứa, chỉ tôi cách huấn luyện chó của đi, em cũng muốn chơi thử con bé này.”
Ánh mắt của Hứa Quân Lâm lộ rõ ác ý, “Được thôi, tối nay luôn, phải trả tiền trước.”
Cậu bên cạnh ta liếc tôi bằng ánh mắt dơ bẩn.
Tôi sợ đến run rẩy, cảm giác lạnh lẽo và nóng bức xen lẫn khắp cơ thể.
Chuông vào học vang lên, tiết này là môn tâm lý học tự chọn, có rất nhiều sinh viên từ các khoa khác nhau tham gia.
Mấy tháng trời mang bữa sáng cho Hứa Quân Lâm, trừ cuối tuần, tôi chưa từng ăn sáng.
Trong giờ học, tôi đói đến mức đau dạ dày, cứ ôm chặt bụng mình.
Hết giờ, thấy Hứa Quân Lâm rời khỏi lớp, tôi lén nhặt chiếc bánh trứng cuộn trong thùng rác lên.
Nó vẫn bọc trong túi nilon, chắc không bẩn đâu.
Tôi cắn một miếng lớn, vừa nuốt xong thì thấy Hứa Quân Lâm từ cửa sau bước vào.
Anh ta bộ dạng khốn khổ của tôi, đến chảy nước mắt.
“Ngô Khánh, đúng là rẻ rách, tôi đến mức ăn cả đồ thừa của tôi à?”
Tôi ngừng nhai, chằm chằm vào Hứa Quân Lâm.
Người đàn ông trước mặt giống như một con ký sinh trùng, luôn lấy danh nghĩa chủ nợ để bám lấy tôi, hút máu tôi.
Hầu như ngay lập tức, tôi buột miệng :
“Chúng ta chia tay đi, tiền nhà tôi đã trả hết từ lâu rồi.”
Hứa Quân Lâm đỏ bừng mắt, mất bình tĩnh, túm lấy tóc tôi và đẩy tôi vào tường.
“Cô chia tay là chia tay sao? Ba đã đâm chết mẹ tôi, cả đời này nợ tôi!”
Tôi bị ta mắng đến hoảng loạn, trái tim như bị bóp nghẹt.
Âm thanh xung quanh tôi như bị cách bởi một lớp màng, chỉ còn tiếng ù ù vang lên.
Tôi sắp chết rồi sao?
Thấy ánh mắt tôi đờ đẫn, Hứa Quân Lâm đẩy tôi một cái, khiến tôi loạng choạng ngã từ bậc thang của giảng đường xuống.
Phần sau đầu liên tục va vào các bậc thang, mọi thứ trước mắt tôi dần trở nên mờ nhạt.
Từ trên cao, giọng Chu Thục Nghi vang tới: “Cô ta không định giả vờ ngất để lấy sự thương của Lâm Lâm đấy chứ?”
8
Trong cơn mơ hồ, một nam sinh ở hàng ghế đầu chạy tới, “Bạn học, sau đầu đang chảy máu. Tôi đưa đến phòng y tế.”
Hứa Quân Lâm cũng lao xuống, vết máu trên bậc thang khiến người ta kinh hãi.
“Anh định gì? Đây là của tôi, ai cho phép đụng vào ấy?”
Người cõng tôi giọng trầm ổn: “Những gì các người vừa với ấy, tôi đều thấy hết. Hơn nữa, tôi là trợ giảng cho môn học này. Các người chắc chắn muốn cản tôi chứ?”
…
Những chuyện sau đó tôi không nhớ rõ, chỉ nhớ rằng mình đã ngủ một giấc rất sâu.
Khi mở mắt, trán tôi đã băng một lớp gạc dày.
Bên cạnh tôi là một nam sinh, thấy tôi tỉnh lại, cậu ấy thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu tôi sợ muốn chết. May mà không tổn thương não, chỉ là vết thương ngoài da, khâu vài mũi là ổn thôi.”
Tôi ngồi thẫn thờ cậu ấy.
Cậu ấy trông rất sạch sẽ, ánh mắt không hề giống Hứa Quân Lâm, mà ấm áp vô cùng.
Thấy tôi mình không chớp mắt, cậu ấy khẽ ho hai tiếng.
“Tôi là Chung Diêu, thầy hướng dẫn của tôi là giảng viên môn tâm lý học tự chọn của các . Hôm đó tôi đến tìm thầy để xem luận văn, và vô thấy trai của cậu…”
Tôi siết chặt tấm chăn, khẽ: “Chúng tôi đã chia tay rồi.”
Chung Diêu thăm dò hỏi: “Anh ta đối xử với cậu như , cậu không giận sao?”
Còn chưa kịp trả lời, điện thoại tôi đột nhiên đổ chuông.
“Chào , có phải là con của Trương Hiền Vận không? Mẹ đã uống thuốc tự tử vào hôm qua. Rất tiếc, chúng tôi không thể cứu bà…”
Chiếc điện thoại rơi “bộp” xuống sàn.
Tôi hất tung chăn, rút kim truyền trên tay, đẩy cửa chạy ra ngoài.
Chung Diêu hoảng hốt, ôm lấy eo tôi để cản lại, “Cậu bình tĩnh chút! Cậu vừa phẫu thuật xong, phải ổn định lại tinh thần đã!”
Chung Diêu giữ tôi lại, tôi quỳ xuống đất, dùng nắm tay đập mạnh từng cái lên sàn nhà.
“Chắc chắn là do Hứa Quân Lâm! Tôi phải đi tìm ta hỏi cho ra lẽ! Tất cả là tại tôi, tại tôi! Tôi không nên đề nghị chia tay, tôi không nên phản kháng. Nếu tôi không phản kháng, mẹ tôi sẽ không chết!”
Chung Diêu đỡ tôi dậy, trán ấy lấm tấm mồ hôi, “Cậu phải bình tĩnh lại, trạng thái của cậu không ổn chút nào.”
Tôi ngã phịch lên giường, lồng ngực phập phồng dữ dội, nỗi đau khổng lồ khiến đầu óc tôi như nổ tung, trống rỗng hoàn toàn.
Chung Diêu đưa tôi một cốc nước, vỗ nhẹ lưng tôi.
Lúc này, tôi chẳng thể nghe thấy gì, mọi nỗi uất ức bị dồn nén bấy lâu nay bùng nổ, còn cơn đau âm ỉ ở sau đầu càng khiến tôi thêm tuyệt vọng.
“Cậu cũng đến đây để nhạo tôi sao? Cười tôi là kẻ hèn nhát, tôi bị ta đối xử như một con chó!”
Bạn thấy sao?