“Kết hôn gì chứ, tôi không muốn lấy chồng.”
“Cứ thử đi, sẽ rất thích.”
“Tại sao muốn kết hôn?”
“Tôi vốn dĩ không muốn người nhà tôi ngày nào cũng giục giã. Bố mẹ tôi cũng không còn trẻ, rất muốn có cháu.”
“Vậy xin lỗi , tôi không muốn kết hôn. Chú tìm người khác đi. Lấy sẽ phải gặp tên cặn bã kia, nghĩ đến đã không vui.”
Lời nhỏ đi, cả người hắn một vật tựa vào. Quay sang thì thấy Tuyết Lạc đã ngủ mất rồi. Hương gió mát như này dễ ngủ hơn.
…
Khi mở mắt ra thì đã là sáng sớm, vẫn còn nhức đầu vì hôm qua uống rượu. Lục Thiệu Phong đã đưa về, chút nữa phải nhắn tin cảm ơn hắn mới .
Sáng nay có hẹn với một người nên giờ phải đi thay quần áo rồi đi.
“Chào học trưởng ạ.”
“Chào em, em tới lâu chưa?”
“Em mới tới thôi à.”
Học trưởng mà gọi tên là Lý Trục Lưu, hai người hẹn gặp nhau ở quán cà phê để chung dự án cho cuộc thi ở trường. Nếu đạt giải cao, khi đi du học hay việc ở nước ngoài sẽ có cơ hội cao hơn.
“Em thấy chỗ này nên để tiêu đề rõ hơn, khi đó sẽ thu hút người xem hoặc nên để tiêu đề độc đáo.”
“Anh cũng thấy , khi tiêu đề độc đáo sẽ thu hút hơn.”
Cả hai đang bàn luận về nhiều vấn đề khác nhau thì có một đi về. Khi đi ngang qua hai người thì vô va chạm phải cốc nước khiến váy của ấy bị ướt và bị loang màu.
“Cô có sao không?”
“Sao cái gì mà sao? Cô để cốc nước thế này mà à?”
“Nhưng mới là người va vào mà.”
“Cô để thế này thì va vào là đương nhiên. Cô không có mắt à?”
Cô kia quát thẳng vào mặt Tuyết Lạc. Trục Lưu thấy thì liền .
“Chúng tôi xin lỗi, mong bỏ qua.”
“Xin lỗi thì ích gì, tôi là của Lục Khải Lâm. Có tin tôi với ấy rồi khiến hai người sống không bằng c.hết không?”
Nhắc đến Khải Lâm lại thấy tức giận, mới chia tay vài hôm đã có mới.
“Kệ đi , không cần quan tâm.”
Cô kia thấy mình không ai ý liền cầm cóc nước đối diện rồi hất thẳng vào mặt Tuyết Lạc.
“Cô bị điên à?”
Trục Lưu vô cùng bất ngờ vội lấy khăn giấy rồi lại cho . Cô kia thấy đạt điều mình mong muốn thì liền bỏ đi không một lời xin lỗi.
“Thật là quá đáng mà.”
“Kệ đi. Chúng ta tiếp thôi.”
“Em với Khải Lâm chia tay từ khi nào ?”
“Chắc 4 ngày rồi.”
“Anh ta thật không ra gì.”
“Lúc đó em ngu ngốc thật. May là không dâng hiến bản thân cho hắn, nếu không thì giờ hối hận không hết.”
“Ừm.”
Cô và Trục Lưu lại vào vấn đề đang . Từ xa xa có một ánh mắt dõi đến, ánh mắt ấy không hề thân thiện dường như đang ủ mưu kế gì đó.
“Tạm biệt , ngày mai gặp lại.”
“Anh đưa em về nhé.”
“Không cần phiền đâu, em tự về .”
Tuyết Lạc chào Trục Lưu rồi về nhà. Cô đi một mình về nhà dường như thấy một bước chân bước theo. Vì giờ là ban ngày, chung cư lại ở trung tâm nên cũng không lo lắng.
“Tuyết Lạc.”
Bạn thấy sao?