Vương Tuyết Lạc đẩy mạnh hắn ra rồi chạy đi. Cô chạy nhanh như sợ mình có thể bị bắt lại ngay lập tức. May là cửa nhà hắn không khóa.
Chạy đến ra đường lớn thì bắt taxi về chung cư của mình. Thiệu Phong đang ở trong phòng qua cửa kính người con đang chạy thục mạng. Hắn biết chắc chắn sẽ gặp lại lần nữa, vì sao ư? Vì hắn là Lục Thiệu Phong.
…
“Cậu về rồi à? Sao thở dốc nhiều ?”
“Phàm Như, sao số mình khổ chứ. Vừa bị trai cắm sừng xong còn gặp phải tên biếи ŧɦái. Đã thế lại còn là họ hàng với nhau, đúng là cùng một lò.”
“Là sao? Tên kia cắm sừng cậu?”
“Mình qua nhà xong thấy…tên đó đang trên giường với khác.”
“Biết ngay, mình đã rồi. Nhìn mặt cái tên nhà họ Lục đó đã thấy không tốt đẹp gì rồi.”
“Trời ơi, lúc đó cậu phải cho mình tỉnh chứ.”
“Yêu vào bè như điếc. Thấy xong rồi sao nữa.”
“Sau đó mình đi về gặp một người đàn ông đẹp trai lắm. Đi uống rượu lại gặp tiếp rồi ngồi tâm sự. Thức dậy thì thấy đang ở nhà người đó, quan trọng hơn đó là của Lục Khải Lâm. Trời ơiiiii, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.”
“Hôm qua mình có nhắn tin thì cậu đang ở nhà người quen nên mình đi ngủ trước luôn. Lỡ người kia…”
“Mình kiểm tra, người mình không có gì hết. Nhưng mà… ta mình với ta kết hôn đi.”
“Gì trời?”
“Anh ta còn cắn vào cổ mình đây này, đau muốn ch.ết.”
“Cầu mong cho đời mình không gặp phải trường hợp như cậu. À khoan.”
“Sao ?”
“Chú của Lục Khải Lâm thì là Lục Thiệu Phong. Anh ta là chủ tịch của TP, tập đoàn chế tác đá quý vô cùng đắt giá đó.”
“Ủa hả?”
“Cậu chẳng quan tâm gì đến mọi thứ xung quanh cả. Anh ta sở hữu đến 30% cổ phần của Lục Thị cơ mà, tài sản riêng chắc phải dùng đến mấy đời không hết.”
“Mới 35 tuổi mà giàu .”
“Cậu mà kết hôn với ta thì”
“Không có chuyện đó đâu. Lúc đó chắc ta chỉ thôi.”
…
Buổi chiều Tuyết Lạc phải đi học, học xong thì lại đi học ở thư viện nên về hơi muộn. Lúc về thì trường chỉ còn vài người.
“Ưm…a…nhẹ thôi.”
Khi đi xuống hành lang thì nghe thấy tiếng của đôi nam nữ nào đó. Hai người đó đứng ở ngay hành lang không chỗ nào che chắn mà ôm hôn nhau, tay người kia còn luồn vào bên trong áo của người con xoa nắn.
“Mạnh lên…sướиɠ quá.”
Váy và qυầи ɭóŧ của người con đều bị tụt hẳn xuống dưới để lộ ra đôi chân trắng. Áo ngực thì bị tụt lẳиɠ ɭơ. Còn với người đang càn thì quần áo còn nguyên, tay vỗ mông rồi đẩy mạnh phía dưới. Từng nhịp đều khiến tiếng rên phát ra.
“Rên mạnh nữa lên cho nghe.”
“A…ưm…sướиɠ quá, khỏe quá thật sướиɠ.”
Vương Tuyết Lạc thấy cảnh đó thì cố gắng né tránh rồi rời đi nghe thấy giọng của người con trai. Nó giống hệt với Lục Khải Lâm, ngay cả dáng người cũng giống nữa.
“Cặn bã thì mãi là cặn bã.”
Cô nghĩ thầm trong đầu rồi rời đi. Cô vừa nãy khác với hôm qua mà thấy. Chắc chắn trong lúc ta đã vụиɠ ŧяộʍ rất nhiều. Giờ mới thấy thoát khỏi tên đó là quá hạnh phúc rồi.
“Chào .”
“Vâng ạ.”
“Có người nhờ tôi tặng bó hoa này cho .”
Tuyết Lạc đi về, vừa đi ra cổng thì có người chờ sẵn đang cầm bó hoa. Người đàn ông mặc áo vest chỉnh tề vừa thấy đã bắt chuyện.
“Là của ai ạ?”
“Là ông chủ của tôi. Lục Thiệu Phong.”
Bạn thấy sao?