Vợ Yêu Của Anh [...] – Chương 5

5

 

Tôi đứng lặng, ánh mắt dừng lại trên màn hình điện thoại của Lục Dịch Châu, thời gian trong tin nhắn là trước đám cưới.

 

Có vẻ như ta không dối.

 

"Về chuyện tiền mừng..." Lục Dịch Châu ngừng lại một lát rồi tiếp. "Anh chưa bao giờ từ chối cho em vay tiền."

 

"Ngày em hỏi mượn tiền, văn phòng luật của đúng là gặp khó khăn về tài chính. Nhưng ngay ngày hôm sau, dòng tiền đã về."

 

"Số tiền tám vạn mà tặng cho Trần Sương không chỉ là tiền mừng, mà còn vì trong lúc văn phòng luật của khó khăn nhất, Trần Sương đã ẩn danh chuyển tiền cho . Số tiền tám vạn đó là số tiền mà nên trả lại ấy."

 

Lục Dịch Châu khẽ kéo cà vạt, trong mắt ánh lên sự hối tiếc.

 

"Anh không cho em chuyện này vì sợ em sẽ hiểu lầm. Nhưng không ngờ, lại khiến em hiểu lầm nhiều hơn."

 

"Hôm đám cưới, đã không giải thích mọi chuyện với em, đó là lỗi của ."

 

Lục Dịch Châu tôi chăm , ánh mắt đầy chân thành:

 

"Hôm đó thấy em giận dữ, giọng điệu lại chất vấn, khiến cứng đầu. Không chỉ em tức giận, mà cũng giận vì sao em không tin . Đó là lý do không gì."

 

"Nhưng sau vài ngày bình tĩnh, nhận ra mình đã sai. Anh không nên giận dỗi với em."

 

Anh đưa tay áp vào bàn tay lạnh giá của tôi, giọng nhẹ nhàng: "Anh thực sự đã sai rồi, hãy tha thứ cho , không?"

 

Sau vài giây im lặng, tôi vẫn rút tay ra.

 

"Lục Dịch Châu, không phải cứ không phản bội tôi, thì tôi sẽ coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra."

 

"Vì tôi là người tỏ trước, biết mà, cảm của tôi dành cho nhiều hơn cảm dành cho tôi. Vì luôn chắc chắn rằng dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ không bao giờ rời bỏ , nên chẳng buồn giải thích."

 

Tôi siết chặt tay lại, cố gắng điều chỉnh hơi thở rồi tiếp tục :

 

"Anh đang chờ tôi tự hạ mình, đến tìm ."

 

Lục Dịch Châu đứng lặng.

 

"Những năm qua luôn là như , phải không?"

 

"Chỉ là lần này, không ngờ, tôi không hề cúi đầu."

 

Tôi không nữa, trái tim như bị dao cắt.

 

"Lục Dịch Châu, có lẽ, không thực sự tôi. Anh chỉ không nỡ từ bỏ một người toàn tâm toàn ý với ."

 

—-------

 

Ngày hôm sau, mẹ tôi vui vẻ nhắn tin bảo rằng em trai tôi đã đến thực tập tại văn phòng luật của Lục Dịch Châu.

 

Bà cẩn thận hỏi tôi: "Con và cậu Lục đã lành rồi à?"

 

Tôi do dự một chút, rồi mở chặn Lục Dịch Châu, sau đó chụp màn hình tin nhắn của mẹ tôi và gửi cho ta kèm một dấu hỏi.

 

Lục Dịch Châu trả lời ngay lập tức:

 

"Tịnh Tịnh, cuối cùng em cũng chịu mở chặn rồi?"

 

"Những lời em hôm đó, đã suy nghĩ rất kỹ."

 

"Anh em, không phải vì thói quen, cũng không phải vì sợ mất đi một người luôn đối xử tốt với mình."

 

"Em cảm giữa chúng ta không cân bằng, chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu, lần này, để theo đuổi em."

 

Tôi lặng lẽ vào những tin nhắn đó.

 

Bất ngờ thay, trong lòng tôi chẳng có chút nào.

 

Dù thế nào, tổn thương cũng đã ra rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...