Vợ Yêu Của Anh [...] – Chương 2

2

 

Một chiếc thẻ ngân hàng đặt vào tay tôi.

 

"Đây là tiền mừng cưới mà Dịch Châu gửi cho mình."

 

"Tám vạn."

 

"Thật sự quá nhiều, mình không thể nhận."

 

"Lúc nãy mình đã phát hiện ra, định trả lại cho Dịch Châu, ấy nhất quyết không nhận, nên mình đành trả lại cậu."

 

Tôi ngẩn ngơ tấm thẻ ngân hàng.

 

Mấy hôm trước, bà ngoại tôi chẩn đoán u não, cần phẫu thuật gấp.

 

Để gom đủ tiền viện phí, tôi đã hỏi mượn nhiều người.

 

Gần đây, văn phòng luật của Lục Dịch Châu gặp khó khăn về dòng tiền, ấy không thể lấy ra tiền, còn áy náy với tôi suốt.

 

"Xin lỗi Tịnh Tịnh, văn phòng luật thực sự không có khả năng xoay sở."

 

Nhưng cái người "không xoay sở " ấy, lại hào phóng tặng Trần Sương món quà tám vạn nhân dân tệ.

 

Đầu óc tôi trống rỗng, tim như bị một con dao nhọn đâm xuyên, cắt ra một mảng lớn đầy máu.

 

Lục Dịch Châu thật sự sâu đậm đến sao.

 

Tôi ngẩng đầu lên, cố không để nước mắt trào ra, bên tai vang lên giọng hơi ngập ngừng của Trần Sương:

 

"Mình trả lại tiền mừng cho cậu, thực ra còn có một lý do."

 

"Bà ngoại cậu bệnh mà, chắc còn cần dùng tiền nhiều. Đây cũng là chút lòng của mình."

 

"Đúng rồi, nghe khi đó Dịch Châu không cho cậu mượn tiền?"

 

Trần Sương tôi, đột nhiên thốt ra một câu như thế, ánh mắt đầy vẻ thương .

 

Còn có chút giễu cợt và khinh miệt khó nhận ra.

 

"Đúng là Dịch Châu tệ thật, không cho mượn tiền, lại tặng mình một món quà lớn như ."

 

Câu của ta, như đang trách móc thay cho tôi, từng lời từng chữ đều là khiêu khích.

 

Thật sự đã đâm vào nỗi đau của tôi.

 

Xem ra, Lục Dịch Châu không phải chỉ là đơn phương.

 

"Tịnh Tịnh?"

 

Một giọng ngập ngừng vang lên từ sau lưng.

 

Tôi hít sâu một hơi, ấy về đúng lúc.

 

 

Lục Dịch Châu dường như nhận ra có điều gì đó không ổn, theo bản năng định chạm vào tay tôi.

 

Tôi lạnh lùng tránh né.

 

Anh ấy sững lại, "Có chuyện gì ?"

 

Tôi ném thẻ ngân hàng vào mặt ấy.

 

Lục Dịch Châu không kịp né tránh, bên má trắng trẻo bị thẻ ngân hàng cứa ra một vết xước.

 

Anh cúi xuống nhặt thẻ lên, cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó, "Nghe giải thích."

 

"Đúng rồi, nên giải thích với em."

 

"Tại sao chưa bao giờ gọi em là vợ, điện thoại của lại có từ khóa 'vợ'?"

 

"Tại sao lại lưu số của Trần Sương dưới tên 'Vợ '?"

 

"Người kia không sai phải không, đã thầm ấy suốt tám năm, đúng không?"

 

Sắc mặt của Lục Dịch Châu tái nhợt trong thoáng chốc.

 

Tôi liếc Trần Sương bên cạnh. Cô ấy vẫn đứng yên, vẻ mặt bình thản, không tỏ ra ngạc nhiên.

 

Tôi bỗng cảm thấy buồn , nước mắt lại cứ chảy mãi.

 

Thì ra, tất cả mọi người đều biết.

 

Tôi đúng là một kẻ ngốc nghếch, một trò hề.

 

"Anh chưa bao giờ gọi em là vợ, vì trong lòng , vị trí đó thuộc về người khác."

 

"Anh không thể xoay sở tài chính, không cho em mượn tiền, lại tặng ấy tám vạn nhân dân tệ."

 

"Nếu thích ấy như , tại sao lại chấp nhận lời tỏ của em?"

 

Tôi run rẩy chỉ vào , giọng như vỡ òa.

 

"Anh đã thầm ấy tám năm, lại em sáu năm. Em đã gì sai mà bị hai người các đem ra trò như thế?"

 

Đối mặt với sự gào thét của tôi, Lục Dịch Châu chỉ lặng im, không một lời. Không có phủ nhận, nghĩa là chấp nhận điều đó.

 

Mãi cho đến khi vài vị khách còn lại nghe thấy tiếng ồn và quay lại , Lục Dịch Châu mới có phản ứng.

 

"Hôm nay là lễ cưới của Trần Sương, đừng chuyện nữa. Có gì thì về nhà mình chuyện, không?"

 

Tôi , lòng đầy đau khổ.

 

Đến tận lúc này, điều quan tâm nhất vẫn là thể diện của Trần Sương.

 

"Chúng ta chia tay đi."

 

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...