10
"Những người này là do tôi mời đến. Hôm nay, tôi đến đây là để vạch trần hành vi độc ác của . Tôi sẽ trả thù cho đứa con của mình."
Cô ta lặp lại nội dung trong bài viết, còn đưa ra những bức ảnh "bằng chứng" đã in ra, chính là cảnh tôi "đẩy" ta.
Người qua đường cũng dừng lại để hóng chuyện.
"Là một người từng mất con, tôi thực sự đồng cảm với cảm của ấy. Đường Tịnh thật đáng ghét!"
"Đường Tịnh cố chia rẽ họ từ tám năm trước, chứng tỏ ta luôn rất độc ác."
Nhưng cũng có người chỉ ra: "Nếu họ thực sự nhau, sao có thể bị chia rẽ? Người đàn ông này cũng có vấn đề."
Nhưng tiếng chỉ trích lại nhanh chóng lấn át.
Trần Sương tôi bằng ánh mắt thách thức, rồi yếu ớt buộc tội:
"Tôi đã nhường Lục Dịch Châu cho rồi, tại sao còn c//hế//t con tôi?"
Tôi lặng lẽ ta diễn.
Sao ta không đi diễn viên nhỉ? Chắc chắn sẽ chấn các đạo diễn phim bi thương.
Nghĩ đến đây, tôi không nhịn mà bật thành tiếng.
Quả nhiên, mọi người lập tức nổi giận, đồng loạt tấn công tôi:
"Cô ta còn có thể sao? Đáng sợ thật."
"Chẳng lẽ ta là kẻ tâm thần phân liệt à? Phải báo cảnh sát bắt ta lại mới ."
Tôi nén và : "Đúng, báo cảnh sát đi. Cô Trần, nếu tôi thực sự c//hế//t con của , tại sao không báo cảnh sát mà lại đưa chuyện này lên mạng?"
Trần Sương lập tức có vẻ lo lắng.
Một số người bắt đầu nhận ra: "Đúng nhỉ, người bình thường gặp chuyện như thế này sẽ nhờ pháp luật bảo vệ mình trước tiên, sao lại lên mạng viết bài ? Trần này chắc đang cố kiếm sự ý để nổi tiếng trên mạng đây mà."
Ánh mắt của Trần Sương chợt trở nên lúng túng.
Đột nhiên, một bàn tay nắm lấy tay ta, van xin:
"Cô ơi, xin đừng báo cảnh sát, con tôi đã biết lỗi rồi. Nếu báo cảnh sát, cuộc đời nó sẽ bị hủy hoại mất."
Đó là mẹ tôi.
Tôi chỉ biết cảnh tượng đó mà không gì, cảm giác bất lực trào dâng trong lòng. Bà van xin Trần Sương không phải vì tôi, mà là để con trai quý của bà không bị liên lụy.
Hành của mẹ tôi lại khiến những lời buộc tội hướng về tôi bùng lên mạnh mẽ hơn:
"Ngay cả mẹ ta cũng như , chắc chắn ta đã c//hế//t con của Trần Sương. Thật là gia đình bất hạnh."
Những ánh mắt khinh bỉ và lên án chĩa thẳng về phía tôi.
—-------
Nhìn thấy ánh mắt đắc thắng của Trần Sương, tôi đột nhiên mỉm với ta.
"Cô nghĩ rằng chỉ có mình có 'bằng chứng', còn tôi thì không sao?"
Rồi dưới ánh mắt nghi hoặc của ta, tôi lấy điện thoại ra và phát một đoạn video giám sát từ khách sạn.
Trong video, Trần Sương đột ngột nắm tay tôi rồi lại thả ra, sau đó tự mình ngã xuống đất.
Cả đám đông sửng sốt.
Sắc mặt của Trần Sương lập tức thay đổi: "Sao lại có đoạn ghi hình này? Rõ ràng tôi---"
"Rõ ràng đã hối lộ quản lý khách sạn để xóa đoạn ghi hình hôm đó, đúng không?" Tôi ta như một kẻ ngốc, "Nhưng đã việc đó sau khi sự việc xảy ra vài ngày, phải không? Ngay trong ngày buộc tội tôi, tôi đã đến khách sạn và xin bản sao đoạn ghi hình này."
Lúc đó tôi chỉ đơn giản là tức giận và muốn chứng minh sự trong sạch của mình với Lục Dịch Châu, không ngờ đoạn ghi hình lại trở thành bằng chứng lật ngược lời buộc tội của Trần Sương.
"Vậy đứa bé là do Trần Sương tự mất để buộc tội Đường Tịnh à? Quá điên rồ rồi."
Tôi điềm tĩnh : "Đứa bé không phải bị mất lúc đó."
"Ý là gì? Chuyện này còn có gì khác nữa sao?"
Dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người, tôi lấy ra một chiếc máy ghi âm.
Kể từ sau lần bị Trần Sương vu khống, tôi đã có thói quen mang theo máy ghi âm bên mình.
Ngày tôi đến nhà Lục Dịch Châu để trả lại tiền, cờ trong túi tôi có một chiếc máy ghi âm.
Ngay khoảnh khắc tôi phát hiện ra họ đang ngoại , tôi đã nhấn nút ghi âm.
"Còn nhiều chuyện mà Đường Tịnh không biết lắm."
"Ví dụ, ta đồng ý với lời tỏ của ta chỉ vì giận tôi đã có trai."
"Ví dụ, từ ba năm trước, khi họ liên lạc lại, ta đã lên giường với ta."
"Ví dụ, trong khi tôi thức trắng đêm chăm sóc bà ngoại ở bệnh viện, thì họ cũng thức trắng đêm cùng nhau."
Bạn thấy sao?