Vợ Yêu Của Anh [...] – Chương 1

 

Trong đám cưới của hoa khôi cấp ba, một cậu cùng lớp đã uống say tủm tỉm với tôi:

 

"Cậu có biết không, trai của cậu đã thầm dâu suốt tám năm rồi."

 

Không khí tại hiện trường bỗng dưng trở nên ngưng trệ.

 

Tim tôi bỗng đập lỡ một nhịp, theo phản xạ sang Lục Dịch Châu.

 

Anh ấy không thay đổi biểu cảm, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi đang run rẩy, nhẹ nhàng : "Đừng nghe cậu ta bậy, cậu ấy say rồi."

 

Cậu kia còn định gì đó thì dâu Trần Sương bước tới mời rượu, ngắt lời:

 

"Nếu cậu còn dựng chuyện, tối nay Dịch Châu phải ngủ trên ghế sofa rồi đó."

 

Cô ấy trang điểm kỹ càng, nhẹ nhàng với tôi, "Tôi tin là người thông minh như Tịnh Tịnh sẽ không hiểu lầm đâu."

 

Giọng nhẹ nhàng như cơn gió xuân xua tan đi sự ngượng ngùng.

 

"Cũng đúng, cậu không biết Dịch Châu là 'nô lệ của vợ' sao, ngay cả trò cũng không nên như ."

 

Một nhóm cũ ngay lập tức trêu chọc Lục Dịch Châu.

 

Nói rằng ấy vì tôi mà quay đầu, từ bỏ lối sống ăn chơi.

 

Nói rằng ấy đã từ chối bao nhiêu tặng mình trong suốt những năm qua vì tôi.

 

Bầu không khí dần dịu đi.

 

Nhưng tôi không thể bỏ qua ánh mắt của Lục Dịch Châu dán chặt lên người Trần Sương từ lúc ấy xuất hiện.

 

Như ngưỡng mộ, như chúc phúc, lại ẩn chứa một cảm nào đó mà tôi không hiểu.

 

Lòng tôi dần hoảng loạn, tôi khẽ gọi tên ấy: "Lục Dịch Châu."

 

Lục Dịch Châu dường như sững lại, thu lại ánh mắt, nhẹ nhàng gắp cho tôi một con tôm, "Ăn khi còn nóng đi."

 

Tôi vào ánh mắt dịu dàng đầy tập trung của ấy, cảm thấy như bị một cơn gió mạnh bóp nghẹt cổ họng.

 

Anh ấy dường như quên mất rằng tôi bị dị ứng với tôm.

 

—-----------

 

Nhưng trước khi tôi kịp mở miệng, Lục Dịch Châu đã nhận ra điều đó.

 

Anh ấy gắp con tôm ra khỏi bát của tôi, với chút áy náy và bối rối : "Xin lỗi, Tịnh Tịnh."

 

"Có lẽ là do lâu rồi không uống rượu, đầu óc có chút không tỉnh táo."

 

"Tha thứ cho lần này nhé, không?"

 

Giọng điệu khàn khàn vì men say, mang chút nũng.

 

Anh ấy luôn biết cách khiến tôi phải mềm lòng.

 

Có lẽ, tôi thực sự không nên nghi ngờ lòng trung thành của chỉ vì một câu khi say.

 

"Tôi không phải người hẹp hòi như đâu mà." Tôi với Lục Dịch Châu, bỏ qua sự sơ suất của ấy.

 

Khi tiệc cưới kết thúc, những khách mời còn lại chỉ là nhóm cũ.

 

Vì điện thoại của tôi đang sạc pin, nên tôi vô lấy điện thoại của Lục Dịch Châu lên mạng.

 

Lỡ gõ chữ "vợ".

 

Bàn phím thường dùng hiện ra chữ "vợ ".

 

Tim tôi bỗng đập mạnh.

 

Lục Dịch Châu chưa bao giờ gọi tôi là "vợ ".

 

Trong giây phút ngẩn người, Lục Dịch Châu giật lấy điện thoại, giọng có chút không hài lòng:

 

"Sao em lại... cầm điện thoại của ?"

 

Tôi khó khăn mở miệng, chưa kịp hỏi gì thì chuông điện thoại của Lục Dịch Châu reo lên.

 

Khi thấy tên người gọi, dây thần kinh trong đầu tôi đứt phựt.

 

Người gọi là "Vợ ".

 

Lục Dịch Châu hơi xoay người, cố gắng che đi ánh mắt của tôi.

 

Nhưng giọng từ đầu dây bên kia vẫn để tôi nhận ra là ai.

 

dâu hôm nay, Trần Sương.

 

—-------

 

Giọng từ đầu dây bên kia nghe có chút gấp gáp.

 

Lục Dịch Châu cau mày, dặn dò tôi vài câu rồi vội vã rời đi.

 

Nhìn bóng lưng ấy, cơn lạnh lẽo không ngừng tràn lên người tôi, theo sau đó là cơn giận dữ và nỗi đau không thể kìm nén.

 

Thời gian gần đây, tôi đã giúp Lục Dịch Châu điền thông tin, từng thấy sổ hộ khẩu của ấy, ghi rõ trạng "chưa kết hôn".

 

Phải đơn phương bao nhiêu, phải nén lòng đến mức nào.

 

Mới có thể lén lưu ai đó trong danh bạ với biệt danh "Vợ "...

 

Tôi không biết mình đã ngồi ở đó bao lâu.

 

Cho đến khi các khách mời gần như đã rời hết.

 

Đang định đứng dậy thì một giọng dịu dàng gọi tôi, "Đường Tịnh."

 

Tôi nhanh chóng lau nước mắt, cố nén cảm bi thương, quay lại Trần Sương.

 

"May mà cậu chưa đi." Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống bên cạnh tôi.

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...