Vô Ý Nhạ Kinh [...] – Chương 9

Khi ta bước vào nhà, Lâm Thù Hiền đã chuẩn bị xong hết bao lớn bao nhỏ, từ tiền bạc, lương thực đến quần áo, tất cả đều xếp gọn gàng.

 

Ngay cả khi bị ném vào rừng hoang cổ đại, chúng ta cũng có thể sống hết đời.

 

Thấy ta bước vào, chàng không ngẩng đầu lên, chỉ , "Nàng ngồi nghỉ một chút, ta sắp xong rồi."

 

Ta nghiêng đầu Lâm Thù Hiền. Dáng người chàng cao gầy, thanh thoát, hoàn toàn không giống một kẻ xuất thân từ chốn phố chợ, việc lại rất gọn gàng, không chút do dự, không có vẻ gì của một người sống trong nhung lụa.

 

Trên đời ai cũng có bí mật, nếu muốn che giấu, thì hoàn toàn có thể giấu .

 

Như ta, nếu không bị thương lần này, dù ngủ chung với Lâm Thù Hiền, ta vẫn có thể che giấu bảy tám phần.

 

Lâm Thù Hiền không cố che giấu gì cả, bởi ta chưa bao giờ quan tâm đến quá khứ của chàng, cho đến khi nghe chàng câu đó.

 

"Không giúp hắn g.i.ế.c người nữa." Chàng "hắn".

 

Giống như chàng biết rằng kẻ đứng sau ta không chỉ là một môn phái, mà còn là một người mà ta không thể chống lại.

 

Sau khi chuẩn bị xong, Lâm Thù Hiền đi ra ngoài một lát, rồi mang vào một bát thuốc, đưa cho ta. Thấy ta không đậy, chàng tưởng ta đang , liền khẽ nhéo cằm ta, hỏi, "Muốn ta đút sao?"

 

Chàng ngồi xuống cạnh ta, định hôn ta.

 

Ta đưa tay ngăn lại, nhíu mày hỏi, "Nói thật đi, đây là thuốc gì?"

 

Thấy ta nghiêm túc, chàng cũng trở nên nghiêm nghị, "Á Ý, ta sẽ không nàng."

 

Chàng rồi đưa tay đặt lên cổ tay ta bắt mạch. Sau một lúc, chàng khẽ thở phào nhẹ nhõm, "Vết thương của nàng đã khá hơn rồi."

 

Ta rút tay lại, bước nhanh ra xa vài bước, rút thanh Vân Nghi Kiếm từ góc phòng và đặt lên vai Lâm Thù Hiền, ánh mắt lạnh lùng chàng, "Tên ta là Thương Tuyết, có lẽ ngươi đã nghe qua."

 

"Nàng không phải tên Bạch Ý sao?"

 

"Bạch Ý là tên ta trước khi vào Vân Thương môn."

 

"Vân Thương môn?" Lâm Thù Hiền tỏ vẻ ngạc nhiên, "Á Ý, ta chỉ là một đại phu, có nghe qua tên Vân Thương môn, không biết rõ hơn."

 

"Nàng là ai không quan trọng, dù nàng từng mang tên gì, nàng vẫn là thê tử của ta mà."

 

Vân Nghi Kiếm trượt từ vai Lâm Thù Hiền xuống, lưỡi kiếm dừng lại trên bát thuốc trong tay chàng.

 

"Thuốc này sẽ nội lực của ta suy yếu, ngươi không thể không biết điều đó. Ta sống bằng việc g.i.ế.c người, ngươi lén lút dùng thuốc để giảm bớt nội lực của ta, rồi lại ngươi sẽ không ta sao?"

 

"Á Ý, thuốc này có tác dụng suy yếu nội lực, không quá nhiều. Mạch của nàng rất hỗn loạn, hẳn là lúc còn nhỏ, nàng đã dùng thuốc tăng nội lực nhanh chóng, điều đó tổn lớn cho cơ thể. Nàng không thể chịu đựng đâu, nếu không dùng thuốc để loại bỏ độc tố, nàng sẽ..."

 

Đã từng có người rằng ta không thể sống qua tuổi hai mươi lăm.

 

Ta hiểu rõ cơ thể mình hơn Lâm Thù Hiền.

 

Vương gia ép ta lấy hắn, lấy cớ rằng hắn có cách giúp ta sống thêm vài năm.

 

Hắn thật đúng là vừa kỹ nữ vừa muốn lập đền thờ, kẻ cho ta uống những loại thuốc đó chính là hắn, rồi sau đó lại rằng muốn cứu ta.

 

Ta thà sống vui vẻ vài năm rồi c.h.ế.t mà không vướng bận gì.

 

Ta nhẹ nhàng vung kiếm, bát thuốc trong tay Lâm Thù Hiền rơi xuống đất, vỡ tan tành, nước thuốc đổ khắp nơi.

 

"Á Ý, nàng ?"

 

Lâm Thù Hiền lùi lại hai bước, ánh mắt không tin nổi ta.

 

Ta khẽ, "Lâm Thù Hiền, ngươi không chỉ đơn giản là một đại phu. Ngươi lừa ta, ta cũng lừa ngươi, coi như hòa nhau. Nể chúng ta từng là phu thê, ta tha mạng cho ngươi. Nếu ngày sau gặp lại, Vân Nghi Kiếm của ta sẽ không nể đâu."

 

Lâm Thù Hiền sững sờ, trong ánh mắt dần hiện lên sự bi thương, "Á Ý, đây là lời thật lòng của nàng sao? 

 

"Nàng không có chút cảm nào với ta ư?"

 

Ta thu kiếm vào vỏ, quay lưng lại với chàng.

 

"Lâm Thù Hiền, ngươi thử hỏi xem, Thương Tuyết của Vân Thương môn là ai mà đòi hỏi cảm chân thật từ ta, thật là một trò ."

 

Ngay lúc ta định bay ra ngoài cửa sổ, Lâm Thù Hiền túm lấy ta, không cam lòng hỏi, "Vậy những ngày tháng chúng ta sống ân ái, chẳng lẽ không là gì sao?"

 

Ta mất kiên nhẫn liếc Lâm Thù Hiền, "Xem như ngươi xui xẻo."

 

Ta đẩy chàng ra, nhẹ nhàng đứng lên bệ cửa sổ và phóng người về phía rừng sâu trong đêm tối.

 

Tiếng xào xạc vang lên từ rừng trúc phía sau. Ta cau mày quay đầu lại, "Ngươi nghe lén có vui không?"

 

Sư muội Thương Nguyệt trong bộ y phục đỏ quyến rũ bước ra từ bóng tối, "Tỷ tỷ, cho dù là diễn cho ta xem, ngươi cũng không cần lời tuyệt như . Ngươi có thấy vẻ đau khổ của phu quân ngươi khi nghe những lời đó không?"

 

Ta cúi đầu lạnh, "Chỉ là một con cờ, phu quân gì chứ. Các ngươi giỏi như có thể tìm ra ta, sao lại không điều tra gốc gác của hắn?"

 

"Vương gia biết ngươi tự ý kết hôn, nổi giận vô cùng. Điều tra thân phận của hắn cũng không còn quan trọng nữa, dù sao thì hắn cũng phải chết."

 

"Ta chỉ bị thương chút ít, ngươi dám với ta như sao? Xem ra, trong thời gian sư tỷ Thương Vũ vắng mặt, Vương gia đã không ít lần cưng chiều ngươi nhỉ?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...