Giữa tiếng khinh bỉ của sư tỷ, ta nhẹ nhàng đẩy cánh cửa giữa hậu viện và tiền đường.
"Vậy thì để phu nhân của ngài ra đây, ta muốn đấu thử với nàng."
Ta bước đến, đặt tay lên vai Lâm Thù Hiền, vào bóng dáng mờ mờ ảo ảo của sư tỷ ngoài tấm bình phong, rồi , "Tướng công, chàng lại xấu ta rồi, ta sao mà cầm kim thêu còn thủ với người khác chứ?"
Sư tỷ ngoài cửa vươn vai, nhẹ: "Đã đến đây rồi, sao không gặp mặt một lần?"
Nàng đặt nhẹ tay lên bàn, ta cũng đặt lòng bàn tay lên đó, hai luồng nội lực âm thầm giao nhau. Tấm bình phong trước mặt chúng ta tức thì vỡ đôi.
Sư tỷ, đôi mắt đào hoa chứa đầy nụ lạnh lùng, lên tiếng: "Sư muội, đã lâu không gặp."
Trong khi đó, Lâm Thù Hiền đi lại giữa bếp và bàn ăn, từng lượt bưng các món đã nấu xong ra bàn.
Sư tỷ chống tay lên má, ánh mắt vẫn dõi theo Lâm Thù Hiền không rời: "Chẳng trách ngươi bỏ Vân Thương Môn rồi bặt vô âm tín, hóa ra trốn ở đây hưởng phúc như thế. Vị đại phu này trông có vẻ rất sung sức nhỉ?"
Ta cầm đũa đưa cho nàng, nhẹ: "Không tệ, vẫn có thể tốt hơn."
Lâm Thù Hiền mang món cuối ra, lễ phép chào hỏi: "Sư tỷ là người nhà của A Ý, nàng cưới ta đã lâu mà vẫn chưa có ai đến thăm. Tuy nơi ở đơn sơ, rất hoan nghênh sư tỷ ở lại vài ngày để trò chuyện cùng A Ý."
"Sư tỷ" nhướn mày ta: "A Ý sao? Tên ta biết là Thương Tuyết, còn A Ý là cái gì?"
Nàng không biết rằng, tên thật của ta là Bạch Ý.
Sư tỷ khẽ : "A Ý chắc không mong ta ở lại lâu nhỉ?"
"Đúng , không thể tiếp đãi chu đáo như phu quân ta . Ăn xong rồi đi đi."
Sư tỷ hỏi thêm: "Khi nào ngươi học thêu thùa? Sao ta lại không biết ngươi còn biết cái này?"
"Có nhiều thứ ngươi không biết lắm."
Sau bữa ăn, ta và sư tỷ ngồi hóng mát dưới giàn cây trong sân, cửa sổ bếp mở, Lâm Thù Hiền đang rửa bát. Dáng vẻ nhã nhặn của chàng khiến người ta khó lòng dời mắt.
Sư tỷ chăm chàng, rồi lên tiếng: "Thương Tuyết, tại sao đi đến đâu ngươi cũng gặp may mắn như ? Rõ ràng ta vào Vân Thương Môn trước ngươi, chỉ có ngươi là vỡ Vô Lượng Kiếm Pháp. Ta quân cờ và đồ chơi cho hắn bao năm, mà hắn lại muốn cưới ngươi. Ta tưởng sau khi ngươi rời khỏi môn phái, sẽ phải sống cuộc đời trốn chui trốn nhủi, ai ngờ ngươi lại gặp một người đàn ông tốt như ."
Sư tỷ nhếch mép, đôi môi đỏ rực như hoa nở: "Ngươi xem, sao ngươi lại khiến người ta ghét đến thế?"
Ta lạnh lùng đáp: "Đáng tiếc là, ngươi không đánh bại ta."
"Chưa chắc đâu. Xem ra nội lực của ngươi yếu đi không ít."
"Nội lực yếu đi chút thôi, c.h.é.m ngươi thành thịt vụn thì vẫn không khó."
"Nhưng nếu giao đấu, ngươi còn phải bảo vệ hắn, chưa chắc phần thắng đã về ngươi." Sư tỷ khẽ nâng cằm, người đàn ông bên cửa sổ như nhận ra điều gì, lịch sự mỉm với chúng ta.
"Ngươi thử đến hắn xem?"
Sư tỷ nghiêng ngả: "Thì ra có nhược điểm lại mang đến cảm giác này sao?"
***
Tối đó, Lâm Thù Hiền quấn quýt đòi ta hôn, ôm lấy ta, như thể chàng biết ta sắp rời đi.
Ta chơi với chàng đến nửa đêm, thấy chàng mệt mỏi ngủ say, ta nhẹ nhàng đứng dậy đi tắm và thay đồ.
Sư tỷ đứng chờ ở cửa sau, ta đầy mỉa mai: "Ngươi cũng có ngày này, trước khi hành còn phải chăm sóc nam nhân cho đàng hoàng."
Ta chỉnh lại vạt áo, điềm nhiên đáp: "Dục vọng nuôi dưỡng con người, chẳng phải ngươi cũng hiểu điều đó sao?"
Khuôn mặt sư tỷ lập tức trầm xuống.
Nàng đã nữ nhân của Vương gia nhiều năm, nghe Vương gia có ham muốn mãnh liệt, vài sư tỷ muội trong Vân Thương Môn đều từng là khách quen trên giường của hắn. Chỉ có sư tỷ là Vương gia sủng ái nhất. Ngày xưa gặp nhau, nàng thường cố ý để lộ những vết thương trên cổ và cổ tay, để khoe khoang sự sủng ái độc nhất vô nhị của mình.
Nhưng bây giờ, nàng đã bỏ thói quen đó.
Chúng ta cùng đi lấy thanh Vân Nghi Kiếm mà ta đã giấu. Trên đường đi, ta : "Ta chỉ giúp ngươi lần này thôi. Sau này đừng phiền ta và Lâm Thù Hiền nữa. Dĩ nhiên, chúng ta sẽ lập tức rời khỏi đây, lần sau ngươi muốn tìm ta cũng không dễ đâu."
Sư tỷ , vỗ vai ta: "Yên tâm, g.i.ế.c tể tướng Bùi Hành, coi như chưa từng gặp ngươi."
"Bùi tể tướng là kẻ thù không đội trời chung với Vương gia, sao dễ g.i.ế.c thế? Lần này hắn hứa hẹn gì với ngươi?"
Sư tỷ không trả lời, chỉ với khóe môi đỏ chót gần đến mang tai.
Ta lườm nàng một cái rồi cùng nàng phóng ngựa lao đi, hai bóng người xé tan màn đêm tối đen.
Sư tỷ rằng Bùi Hành sẽ đi tuần tra phía Nam theo lệnh của Hoàng thượng, hai ngày nữa sẽ đi qua Hợp Dương, cách trấn Thanh Thủy ba mươi dặm.
BùiHành là ân sư của Hoàng đế, cũng là người đã đè bẹp phản loạn trong loạn Thất Vương và phò tá chính nghĩa. Năm xưa, Vương gia lấy danh nghĩa Nhiếp Chính Vương cùng Bùi Hành chia nhau quản lý triều đình, hai người từng vừa là vừa là kẻ thù.
Bạn thấy sao?