Vô Ý Nhạ Kinh [...] – Chương 5

Chàng nhỏ, "Ta cũng chỉ còn vài viên thôi."

 

"Không phải chứ, sao ta lại thấy nóng quá ?" Ta kéo cổ áo ra, nghi hoặc chàng, "Lâm Thù Hiền, chàng..."

 

Có lẽ dáng vẻ đầy mồ hôi của ta lúc này khiến chàng sợ hãi, sắc mặt chàng thay đổi, cúi xuống bắt mạch cho ta. Thấy không có gì bất thường, chàng mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Ta nhấc chân lên đá vào n.g.ự.c chàng, đổ một ít nước thuốc màu nâu lên áo lót màu trắng của chàng, để lại một vệt ướt sũng. "Lâm Thù Hiền, chàng dám cho ta uống xuân dược sao?"

 

Lâm Thù Hiền ngây người, cầm lấy chân ta, nuốt khan, "Quả thực có dùng một vị thuốc có chút tác dụng kích thích, không đáng kể đâu... Ý Ý, nàng chắc là do thuốc ra sao?"

 

Ta nhẹ, dùng ngón chân khẽ đẩy áo chàng ra. Lúc này ta cảm thấy rất nóng, cả cơ thể và đầu óc đều nóng lên. Trong mắt ta, Lâm Thù Hiền giờ đây chẳng khác gì trần trụi.

 

Chàng hiểu ý, vén váy ta lên, nhanh chóng đè ta xuống.

 

...

 

05

 

Trước khi thành hôn, có không ít mơ tưởng đến Lâm Thù Hiền, sau khi kết hôn cũng chẳng ít hơn.

 

Trước đây khi bắt mạch cho nữ nhân, chàng thường đặt một chiếc khăn lên cổ tay họ, từ khi thành thân với ta, chàng chỉ khám bệnh sau tấm bình phong, thậm chí không gặp mặt.

 

Dù chàng luôn giữ gìn lễ nghĩa và đạo đức, vẫn không ngăn vài nữ nhân liều lĩnh, không đến để khám bệnh đàng hoàng, mà thường buông lời trêu ghẹo hoặc giễu cợt.

 

"Lâm đại phu, thê tử của ngài cũng chỉ có nhan sắc, chẳng có gia thế, chẳng có của cải. Ngài cưới nàng mà đi khám bệnh còn nhiều hơn trước, thật khổ cho ngài. Hay để ta tìm cho ngài một mối khác tốt hơn, ngài thử thương lượng với thê tử của ngài xem. Các khác cũng sẵn lòng thiếp cho ngài mà."

 

Ban đầu, Lâm Thù Hiền còn kiên nhẫn từ chối khéo léo, người càng nhiều lại tưởng chàng đang khó dễ, nên càng thêm.

 

Cuối cùng, chàng đập mạnh cây bút xuống bàn, "Ta chỉ khám bệnh, không tán gẫu. Thanh Mộc, nhớ mặt người này, lần sau đừng phát số cho họ."

 

Trong bếp, ta hỏi Lâm Thù Hiền, "Ta ăn nhiều lắm sao?"

 

Chàng vừa xắn tay áo, vừa nhúm muối bằng đầu ngón tay cho vào nồi canh, đồng thời múc một ít để nếm thử, lắc đầu.

 

Một thư sinh mà ngay cả nấu ăn cũng mang nét tao nhã.

 

Ta từ phía sau ôm lấy eo chàng, nhẹ siết tay lại, chàng và xin tha, "Ý Ý, đừng nghịch nữa, để ta lỡ tay cho nhiều muối quá thì canh sẽ mặn đấy."

 

Cằm ta tì lên lưng chàng, "Có người bảo rằng bây giờ chàng tiêu nhiều tiền hơn trước, chẳng phải ta tiêu, tiền chàng dùng vào việc gì?"

 

"Tiền càng nhiều càng tốt. Không phải ta hứa sẽ đưa nàng đi du sơn ngoạn thủy sao? Khi nào ta tiết kiệm đủ thì sẽ thực hiện."

 

"Chàng dối, tiền giấu sau rương còn ít hơn lúc ta mới gả cho chàng."

 

Lâm Thù Hiền nhẹ nhàng , "Nàng thật khó lừa."

 

Nhìn nồi canh đang sôi trên bếp, mùi thuốc hòa quyện với mùi thơm hấp dẫn, ta nhớ lại những lần chàng nửa dỗ nửa ép cho ta uống thuốc, lòng đã bắt đầu nghi ngờ.

 

Nhưng giữa những người thông minh với nhau, nếu vạch trần mọi thứ ra thì sẽ mất vui.

 

Chàng nổi tiếng là "Hoa Đà Tái Thế" dù chưa từng chính thức bắt mạch cho ta, chúng ta cùng giường chung gối, chàng ắt hẳn đã thăm dò sức khỏe ta khi ta kiệt sức.

 

Nội lực của ta rất mạnh, một phần là do ta có thiên phú trong việc luyện võ, phần khác là do lúc đó Vương gia đã ép ta uống rất nhiều dược liệu để nhanh chóng tăng cường nội lực.

 

Những dược liệu này thực chất là độc dược.

 

Hầu hết các đại phu không thể nhận ra điều bất thường từ mạch của ta, Lâm Thù Hiền thì chắc chắn biết.

 

Ngay từ lần đầu tiên chàng nấu món canh bổ dưỡng cho ta, chàng đã nhận ra ta có dấu hiệu "đoản mệnh."

 

Đây vốn là một mối duyên thoảng qua, có thể bên nhau bao lâu thì tính bao lâu. Điều ta thấy may mắn là Lâm Thù Hiền chưa từng tỏ ra chán ghét hay lùi bước trước quá khứ phức tạp của ta.

 

Ta ngày càng chắc chắn rằng chàng đã sớm biết ta không phải người bình thường, chàng chưa bao giờ đề cập đến điều đó. Mọi hành của chàng đều cho thấy chàng luôn coi ta là một nữ nhân bình thường.

 

Thậm chí đôi lúc, ta còn tự huyễn hoặc mình thực sự chỉ là phu nhân của một đại phu ở trấn Thanh Thủy.

 

Cho đến ngày ta nghe thấy giọng của sư tỷ từ phía sau cửa.

 

"Đại phu, thê tử của ngài có xinh đẹp bằng ta không? Sao ngài không thử ta một cái?"

 

"Làm ơn tự trọng, nếu còn tiếp tục như , ta sẽ mời rời khỏi."

 

Giọng của sư tỷ ngọt ngào, nàng nổi tiếng trong Vân Thương Môn với biệt danh "Kim Khảm Ngọc," đầy quyến rũ và võ nghệ cao cường, đến nỗi không nam nhân nào có thể chống lại .

 

Nhưng từ giọng của Lâm Thù Hiền, ta chỉ nghe thấy sự nghiêm túc và đạo đức, "Thê tử của ta không chỉ xinh đẹp mà tính còn không tốt, nếu nàng ra tay, sẽ chẳng lợi gì. Hy vọng đừng tự chuốc rắc rối."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...