"Vậy ta sẽ ở lại, ta sẽ ở bên nàng, không đi đâu hết."
Mắt Bùi Thành Nghiệp đỏ ngầu như sắp nhỏ ra máu, giọng lại vô cùng kiên định.
Ta thở dài một hơi, "Bùi Thành Nghiệp, chàng hiểu rõ, chàng cũng không thể ở lại , trừ khi chàng muốn g.i.ế.c c.h.ế.t ta ngay bây giờ."
Mười năm trước, ở cổng Quảng Lăng, ta đã một kiếm đ.â.m c.h.ế.t kẻ giả mạo hoàng đế, sau đó vị hoàng đế thật sự bước ra, ta bằng ánh mắt lạnh lùng đáng sợ.
Đó là cơn giận của bậc quân vương, ta không bao giờ có thể quên.
Thật ra, ai cũng chỉ là một quân cờ thôi.
Từ khi sinh ra, Bùi Thành Nghiệp đã là quân cờ trên bàn cờ của kẻ khác.
Chỉ có ở Thanh Thủy Trấn, chàng mới thực sự là chàng, ta mới thực sự là ta.
"Vậy đừng những lời tức giận nữa. Tối nay cùng ta ngắm trăng đi. Nàng xem, là trăng thượng huyền."
Bùi Thành Nghiệp thật sự bưng một cái ghế nhỏ ngồi bên cạnh ta, không biết từ đâu lấy ra mấy bình thuốc, lần lượt phân loại, rồi hết lần này đến lần khác dặn dò ta cách uống, còn sau khi chàng về, sẽ tiếp tục sai người gửi thuốc đến cho ta.
Khi chàng lấy thuốc ra, một chiếc túi thơm cũng theo đó rơi ra từ tay áo, chính là món đồ ta từng tặng cho thẩm thẩm nhà bên. Không biết sao mà lại rơi vào tay chàng, rồi lần theo mà tìm đến ta.
Cũng không có gì lạ, mấy hôm trước nghe nhà thẩm thẩm đã dọn đi cả rồi.
Bùi Thành Nghiệp à, Bùi Thành Nghiệp, vì ta mà chàng có thể điên cuồng đến thế.
"Á Ý, ta vẫn muốn hỏi..."
"Chàng cứ ."
"Nàng có từng, dù chỉ trong một khoảnh khắc, lòng với ta không?"
Nửa vầng trăng thiếu trên trời như bị ai xé nát, rồi nhét hết vào đôi mắt Bùi Thành Nghiệp, sáng lấp lánh, thật khiến người ta không đành lòng.
Ta mỉm , "Tự tin lên, bỏ hai chữ 'dù chỉ' đi, ta thích chàng."
Người ta vẫn gọi là "Tiểu Bùi Tướng," Bùi Thành Nghiệp ở tuổi tam thập nhi lập, mà khi nghe xong câu này, trên mặt lại hiện lên sự vui sướng và như một đứa trẻ. Chàng thậm chí còn quay lưng lại, dùng tay áo lau đi giọt nước mắt.
Hành nhỏ bé ấy khiến chàng trông thật cẩn thận, dè dặt.
Chàng ta, và luôn một cách thận trọng như .
Ngay lúc này, ta cảm giác trong lòng mình có thứ gì đó nhẹ nhàng tan vỡ.
Lời tạm biệt khi còn trẻ là những cảm bùng nổ và điên cuồng.
Lời tạm biệt khi trưởng thành lại nhẹ nhàng và điềm tĩnh.
Ta với Bùi Thành Nghiệp: "Nếu có duyên gặp lại, ngày sau nếu vì công vụ mà đi ngang qua Đào Nguyên Trấn, chàng hãy đến thăm ta."
Chàng gật đầu đồng ý.
Nhưng ta biết rằng mình sẽ không đợi đến lần chàng ghé thăm thứ hai.
16
Ta sống thêm một năm nữa nhờ thuốc Bùi Thành Nghiệp gửi.
Trong thời gian đó, chàng gửi cho ta đủ thứ, từ thuốc men, vàng bạc đến y phục và trang sức.
Nhưng tuyệt nhiên không có lấy một chữ.
Cuối năm, ta đột nhiên nhận rất nhiều viên thuốc, kể từ đó không còn thấy người của Bùi Thành Nghiệp đến nữa.
Ta vô nghe ngóng rằng chàng đang bận đi theo hoàng thượng tuần du phương Nam.
Sau mùa xuân, cơ thể ta khá ổn định, ta chủ đề nghị đi chợ với sư tỷ. Đã lâu không đặt chân đến nơi đông đúc, không ngờ ta cảm thấy tâm trạng đặc biệt thoải mái.
Trên đường về, đi ngang qua nha môn, còn chưa đến gần, ta đã thấy nhiều binh lính ra vào dày đặc, xua đuổi những người bán hàng rong ven đường.
Ta hỏi sư tỷ, "Họ đang hét gì thế? Tại sao như quốc tang ?"
Sắc mặt sư tỷ tái đi, "Hình như... hình như nhắc đến chữ 'Bùi'. A Ý, đừng vội, để ta đi nghe ngóng, ngươi cứ ở đây đợi ta."
Sư tỷ tiến vào đám đông, trong khi một vài binh lính giơ kiếm xua đuổi những người dân đang buôn bán. Ta lắng tai nghe, chỉ nghe thấy bọn họ hô: "Thánh thượng có chỉ, Bùi đại nhân qua đời, như quốc tang, cả nước thương tiếc, không thấy vật gì khác ngoài màu đen trắng trên đường phố, ngừng mọi chuyện vui mừng..."
Ta túm lấy một binh lính, hỏi: "Quan gia đến Bùi lão thừa tướng, Bùi Hằng sao?"
Tên lính liếc ta một cái, "Cái gì mà Bùi lão thừa tướng, là tiểu Bùi tướng Bùi Thành Nghiệp vừa qua đời."
"Cái... cái gì cơ? Khi nào ?"
"Từ lúc tin đến Tân Châu, dù nhanh đến đâu cũng đã là chuyện của mười ngày trước rồi.
Ngươi hỏi nhiều gì, tránh ra, đừng cản đường. Trâm cài tóc có màu hải đường đỏ kia không thể dùng nữa."
Vừa , tên lính thô bạo giật lấy trâm cài trên tóc ta, mái tóc dài vừa búi gọn của ta lập tức xõa tung xuống.
Cây trâm cài hoa hải đường này là do Bùi Thành Nghiệp nhờ người gửi cho ta.
Ta đứng giữa đám đông hỗn loạn, bị vô số người va vào vai mà lướt qua, đầu óc trống rỗng.
Có người lặp lại lời của quan phủ, "Tiểu Bùi tướng mất rồi, Tiểu Bùi tướng đã qua đời đột ngột vì bệnh trong chuyến tuần du phía Nam..."
Bạn thấy sao?