Vô Ý Nhạ Kinh [...] – Chương 16

12

 

"Nàng nhận ra ta từ khi nào?"

 

"Lâm Thù Hiền, ngươi xem thường ta quá rồi. Chúng ta đã chung chăn chung gối bao nhiêu ngày đêm, tóc mai của ngươi rẽ về hướng nào, cổ của ngươi khi kích có mấy sợi gân xanh ta đều nhớ rõ. Dù ngươi cố giấu cách đi đứng, thay đổi giọng , thậm chí đeo mặt nạ, ngươi vẫn không qua mắt ta."

 

Nghe , Lâm Thù Hiền ngớ người một thoáng, rồi bật , "Ta cũng không định giấu nàng."

 

Ta hỏi, "Nếu đã là diễn kịch, sao không diễn cho trọn?"

 

Lâm Thù Hiền cúi đầu, khẽ đắng, "Ta không chờ nữa, ta nhớ nàng đến phát điên rồi."

 

"Là nhớ ta, hay nhớ thân thể của ta?"

 

"A Ý, sao nàng khó nghe thế? Nàng không ra ta nghiêm túc với nàng sao?"

 

"Không ra." Ta lạnh, "Chúng ta thật đúng là một cặp trời sinh, chẳng trách sống với nhau lâu ."

 

Ta tưởng rằng ta đã diễn quá giỏi, không ngờ lại bị Lâm Thù Hiền lừa một vố lớn hơn.

 

Trước đây ta nghe hoàng đế khi vi hành đã gặp ân nhân cứu mạng, hai người thân thiết vì hợp ý, không ngờ người đó lại là phu quân của ta.

 

Ta muốn trách chàng, lại tự biết mình cũng chẳng phải người vô tội, chỉ là trong lòng vẫn ấm ức vì bị chàng giỡn mà không có cách nào phát tác.

 

ta cố chọc tức chàng.

 

"A Ý." Lâm Thù Hiền nắm lấy tay ta, đan mười ngón tay với nhau, "Nàng và ta mới là phu thê kết tóc, ta không thể để nàng gả cho Vương gia."

 

Ta rút tay ra, "Kết tóc là Bạch Ý và Lâm Thù Hiền, liên quan gì đến Thương Tuyết và Thụy Hiền Vương?"

 

"Vương gia rất nguy hiểm. Nàng biết những toan tính của hắn không? Những năm qua hắn đã gì sau lưng triều đình, hoàng đế và Bùi thừa tướng đều nắm rõ cả rồi. Hắn không thể kiêu ngạo bao lâu nữa đâu. Ta biết nàng không thật lòng muốn gả cho hắn, đúng không? Là hắn ép nàngi phải không? Cơ thể của nàng, ta có cách chữa, nàng không cần phải chịu sự khống chế của hắn."

 

"Nói xong rồi chứ? Nói xong rồi thì ta đi đây. Ta ra ngoài lâu quá rồi, nếu Vương gia không thấy ta trở về, sẽ xảy ra chuyện đấy."

 

"A Ý!"

 

Ta nhảy khỏi xe ngựa, Lâm Thù Hiền đeo mặt nạ rồi cũng nhảy xuống theo. Hoa Linh ra chút manh mối, lập tức đứng chắn trước mặt ta để bảo vệ.

 

Ta lạnh lùng hắn, "Thụy Hiền Vương đừng quên rằng ngài cũng là kẻ quyền quý, đối với ta không khác gì so với Vương gia. Ta không muốn biết ngài có bao nhiêu nỗi khổ tâm, ta đã quen quân cờ, cũng đã chán ghét việc quân cờ. Từ khi rời khỏi Thanh Thủy Trấn, ngài và ta không còn liên quan gì nữa, giang hồ rộng lớn, tự lo cho bản thân đi."

 

Ta quay người bước về cổng núi, từ xa đã thấy bóng dáng tím thẫm của Vương gia đứng chờ.

 

Đêm đến, dưới ánh nến bập bùng, Vương gia ta thử bộ váy cưới. Hắn dường như rất hài lòng, đỡ ta ngồi xuống trước bàn trang điểm, cầm lấy chiếc lược, chậm rãi chải tóc cho ta từng chút một.

 

"Ngươi biết tại sao ta bắt họ mặc toàn y phục đỏ không? Từ sau khi thấy ngươi mặc đồ đỏ, trông đẹp đến mức kinh người, ta không thể quên ."

 

Trong lòng ta dâng lên một cảm giác ghê tởm, không thể để lộ ra.

 

Những kẻ mà hắn đến, chắc hẳn là các sư tỷ muội ở Vân Thương Môn từng phục vụ hắn.

 

"Ngươi không giống với bọn họ, ta thích sự khác biệt của ngươi. Ngươi kiêu ngạo, tự do, mạnh mẽ, đều là những điều ta thích. Ta không thể kìm nén khát vọng của mình nữa, không thể chỉ coi ngươi là thuộc hạ , ta nóng lòng muốn sở hữu ngươi."

 

Vừa , Vương gia vừa đưa mu bàn tay chạm nhẹ lên má ta. Ta theo bản năng lùi lại.

 

Trong gương đồng, ngón tay của Vương gia khẽ siết lại thành nắm đ.ấ.m bên má ta, hắn gượng , có chút lúng túng, "Từ giờ ta sẽ đối tốt với ngươi."

 

Sau khi hắn rời đi, ta quay đầu chén trà đã nguội lạnh trên bàn, khẽ nhạt. Nâng tay vung nhẹ, chiếc cốc vỡ tan trong không trung, nước trà đổ xuống đất biến thành màu sắc khác.

 

Ngay cả chén trà do ta rót, hắn cũng không dám uống, mà còn giả bộ thân mật với ta.

 

Ta và hắn, đều là những kẻ thủ đoạn tàn nhẫn, thâm hiểm, xứng đôi vừa lứa, ngang tài ngang sức.

 

Đêm trước ngày cưới, Vương gia phái người đưa ta vào tiểu điện của Khôn Ninh Cung.

 

Ngày mai, ta sẽ xuất giá từ đây, với lễ nghi chỉ dưới hoàng hậu.

 

Hoa Linh đống vàng bạc châu báu trong phòng và bộ váy cưới thêu chỉ vàng, vui vẻ đến không ngậm miệng, khen ta có phúc. Còn ta đứng bên cửa sổ, không biết nên hay khóc—

 

Phúc phận này, ngươi có muốn không?

 

Ngày hôm sau, đoàn rước dâu của Vương gia rầm rộ tiến vào hoàng thành.

 

Thái hậu thật sự coi ta như một tiểu muội họ xa, nghi thức đưa tiễn lộng lẫy khác thường. Bên ngoài cổng Quảng Lăng, hoàng đế cùng các quan đại thần đang chờ đợi. Ta ngồi trong kiệu hoa trang trí bằng lụa đỏ và hoa tươi, ngay lập tức thấy một dáng người đeo mặt nạ bạc.

 

Theo nghi lễ, Vương gia và ta phải dâng lời tạ ơn lên hoàng thượng và thái hậu. Trong bộ hỷ phục rực rỡ, hắn trông trẻ trung hơn mấy tuổi, vẻ mặt đầy niềm vui.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...