Sau khi Tô Thanh bực bội bỏ đi, Thụy Hiền Vương mới quay lại hỏi ta, "Cô có bị thương không?"
Ta lắc đầu, chuẩn bị kéo Hoa Linh rời đi, thì Thụy Hiền Vương , "Cô nương định đi đâu? Ta có thể đưa đi."
"Không cần, ta có xe ngựa."
"Cô chắc chứ?"
Một gia nhân từ bên ngoài chạy vào, mặt mày hốt hoảng, "Vương phi, không hay rồi, lúc nãy không hiểu sao ngựa hoảng loạn kéo cả xe ngựa và phu xe chạy mất rồi."
Ta: "..."
Ta quay đầu bước lên xe ngựa của Thụy Hiền Vương, thản nhiên , "Phong Hoa Sơn, hành phủ của Vương gia, phiền ngài."
Tiếng vó ngựa vang lên đều đặn, trong xe chỉ còn lại ta và Thụy Hiền Vương.
Hắn ngồi ngay ngắn ở một góc, chiếc mặt nạ bạc hắn trông vô cùng trang trọng và lạnh lùng. Tư thế ngồi nghiêm chỉnh càng khiến hắn có vẻ xa cách. Nhưng đôi mắt màu hổ phách, thỉnh thoảng liếc ta, lại không khiến ta thấy quá xa lạ.
"Vì sao Thụy Hiền Vương phải đeo mặt nạ?"
"Trên mặt có vết thương, sợ dọa người."
"Thật đáng tiếc. Nhìn dáng vẻ và khí độ của ngài, chắc hẳn là một công tử tuấn tú hạng nhất. Nếu không bị thương, chắc chắn sẽ mê hoặc không ít nương."
"Bao gồm cả sao?"
Ta bình thản quay mặt đi, "Không, ta thích những người lớn tuổi hơn, như là Vương gia chẳng hạn."
"Hắn đủ tuổi cha rồi."
Giọng Thụy Hiền Vương như phát ra từ kẽ răng nghiến chặt, ta nhạt, "Tuổi tác thì có sao, chỉ cần có tiền, có quyền, biết thương người là ."
Một hồi lâu không có tiếng , Thụy Hiền Vương dường như không muốn chuyện thêm nữa.
Cho đến khi xe đến chân núi, hắn vén rèm xe lên tòa lầu các mờ mịt nơi đỉnh núi, rồi , "Vương gia sớm nắm quyền, để khiến hoàng thượng và Thừa tướng họ Bùi bớt cảnh giác, đã rêu rao khắp nơi rằng mình một lòng hướng đạo, không màng danh lợi. Thực ra, ta nghe hắn nuôi dưỡng cả sát thủ và phụ nữ trong các hành phủ khắp nơi."
Ánh mắt Thụy Hiền Vương cuối cùng dừng lại trên mặt ta, "Cô có biết không?"
"Biết đôi chút."
"Ta còn nghe sát thủ đệ nhất giang hồ, 'Ngọc Diện Diêm Vương,' cũng chính là người dưới trướng hắn. Tuy nhiên, những ai từng gặp nữ sát thủ đó đều đã chết, do đó không ai biết diện mạo thật của nàng ta."
"Ngọc Diện Diêm Vương quả thực lợi , ta cũng có nghe qua."
Thụy Hiền Vương ta từ đầu đến chân, "Lúc nãy Tô Thanh là người có luyện võ. Ta thấy cách đi đứng và tư thái của cũng không tầm thường, chắc chắn là có biết võ công. Nhưng dưới mắt có quầng thâm, môi tái nhợt, chắc là do thương tổn khí huyết."
"Vương gia nhầm rồi, là nội thương." Ta khẽ nhạt, "Gặp phải một tên lang băm, dám cho ta uống thuốc bậy bạ, khiến nội lực bị tổn , nguyên khí hao hụt."
"May mà Vương gia phát hiện kịp thời, trị liệu có hiệu quả, nên ta mới khá lên đôi chút."
Bàn tay của Thụy Hiền Vương đặt trên đầu gối siết chặt lại, các đốt ngón tay trắng bệch.
Ta thầm trong lòng, ngước mắt về phía trước, thấy đường đã không còn cho xe ngựa đi qua, bèn đứng dậy từ biệt, "Cảm ơn ngài đã đưa ta về. Mong đến ngày đó, ngài sẽ nể mặt đến uống chén rượu mừng của ta và Vương gia."
Vừa mới đứng lên, xe bất ngờ trượt mạnh sang một bên vì bánh xe dường như đè lên thứ gì đó.
Ta ngã phịch xuống, đúng lúc ngồi vào lòng Thụy Hiền Vương.
Hắn phát ra một tiếng hừ trầm thấp, cánh tay theo phản xạ vòng qua eo ta. Theo kinh nghiệm của mình, ta cũng nhanh chóng nhận ra mình vừa ngồi trúng vào "vị trí nhạy cảm" của hắn.
Dù không thấy mặt Thụy Hiền Vương sau chiếc mặt nạ, cả chiếc cổ và phần cổ áo của hắn đều đỏ bừng như quả chín.
"Ta có một người , mỗi khi ngượng ngùng cũng đỏ mặt đến tận cổ như ngài."
Vừa ta vừa định đứng dậy, đột nhiên một đôi tay giữ chặt lấy eo ta, đẩy ta ngồi trở lại. Thụy Hiền Vương khẽ hừ lạnh qua mũi, "Bạch Ý, nàng muốn chọc ta tức c.h.ế.t sao?"
Hắn nắm lấy tay ta, đặt lên chiếc mặt nạ. Cả hai chúng ta cùng nhau tháo lớp kim loại lạnh lẽo đó xuống.
Dưới chiếc mặt nạ là gương mặt như tranh vẽ, như một cánh rừng tùng mờ sương. Đôi môi mỏng hồng nhạt, trên làn da trắng nõn, trông như cánh hoa vấy máu.
Có lẽ vì bộ trang phục mà giờ đây Lâm Thù Hiền, dưới lớp vỏ bọc Thụy Hiền Vương, lại mang một vẻ kiêu sa khác hẳn với trước đây.
"Nàng đã biết đó là ta từ sớm rồi, mà còn nhắc tới Vương gia để chọc ta tức."
Ta hất mắt chàng, khẽ, "Không hiểu chàng gì. Ta chưa bao giờ quen biết một vị Vương gia nào cả."
"Nàng..."
Thụy Hiền Vương nắm lấy cằm ta, cúi xuống định cắn một cái, lại không nỡ dùng lực, từ cắn trở thành những nụ hôn quấn quýt đầy mê hoặc.
Ta đắm chìm trong những nụ hôn dịu dàng của chàng, không lâu sau, ta dựa vào lồng n.g.ự.c chàng, hơi thở trở nên dồn dập.
May mắn là cả hai chúng ta đều giữ lý trí, không để mọi chuyện tiến xa hơn. Khi tách ra, cả hai đều thở hổn hển.
Bạn thấy sao?