Vô Ý Nhạ Kinh [...] – Chương 12

Sư tỷ cũng tiến tới, nhổ một bãi nước bọt vào nàng, "Ngươi đắc ý bao lâu? Vương gia đã chán ghét ta thế nào, rồi hắn cũng sẽ chán ghét ngươi như thế."

 

Ta đỡ sư tỷ, phóng người lên không trung, vừa bay nửa đường, một sợi dây bỗng quấn lấy eo ta.

 

Ta cảm thấy có điều chẳng lành, liền đẩy mạnh sư tỷ một cái, mượn lực đẩy nàng bay nhanh hơn.

 

Nhưng ta lại rơi xuống nặng nề.

 

Vương gia ném sợi dây xuống, bầu trời đêm u ám, lạnh lùng ra lệnh, "Đuổi theo."

 

Khắp thiên hạ đều là người của Vương gia, như một tấm lưới dày đặc. Một khi hắn đã ra lệnh bắt ai, trừ khi kẻ đó chết, việc bắt chỉ còn là vấn đề thời gian.

 

Ta vội , "Vương gia, thả nàng đi, ta ở lại. Thương Vũ thương tích đầy mình, còn bị nhốt trong thủy lao, sống sót hay không còn chưa biết, cần gì phải tốn công sức vì nàng?"

 

"Ngươi muốn ở lại?" Vương gia nhướng mày, quay đầu ta, như đang một con vật cưng, "Thương Tuyết, ngươi vốn đã nằm trong tay ta, gì mà ở lại?"

 

Vân Nghi kiếm trong tay ta tạo thành từng đóa kiếm hoa, lao về phía Vương gia. Nhưng hắn biết chính xác từng chiêu kiếm của ta sẽ rơi vào đâu.

 

Vô Lượng kiếm của ta vốn do chính hắn dạy. Dù ta là đệ nhất Vân Thương Môn, võ công và nội lực của Vương gia vượt xa ta. Hắn thu thập ta dễ như trở bàn tay.

 

Rất nhanh, ta bị hắn đánh gục xuống đất, liên tiếp phun ra mấy ngụm máu.

 

Vương gia cúi xuống, dùng tay bóp lấy mặt ta, trong mắt đầy vẻ thương giả dối, cũng không thiếu sự lạnh lùng tàn nhẫn, "Thương Tuyết, ngươi muốn g.i.ế.c ta? Rất tốt..."

 

Hắn đột nhiên siết chặt tay, gần như sắp bẻ gãy cả hàm dưới của ta, "Ta đào tạo ngươi trở thành đệ nhất cao thủ, không phải để ngươi chống lại ta. Dù ngươi rất giỏi, ngươi cũng đã thử rồi, ngươi không phải đối thủ của ta."

 

Ta nhắm mắt lại, "Cho ta một cái c.h.ế.t nhanh gọn đi."

 

Một lúc lâu sau, ta nghe thấy tiếng nhẹ của Vương gia. Khi mở mắt ra, ta thấy sư tỷ yếu ớt của ta đã bị bắt lại, tay bị trói ngược ra sau, bị người ta kéo về.

 

Ta tức giận vì sự vô dụng của nàng, nghiến răng , "Ngươi chỉ có thế thôi sao, mà cũng đòi đấu với ta?"

 

Sư tỷ ngượng ngùng , mặt đỏ bừng đến mức gần như chảy máu, "Ngươi bớt nhảm đi, hai ta xuống địa ngục tiếp tục đấu ."

 

Ta lườm nàng một cái, thế gian này đâu có thiên đường hay địa ngục gì, sống mới là quan trọng nhất.

 

Ta chống tay ngồi dậy, quỳ thẳng trước mặt Vương gia, "Vương gia, công phu của ta là do ngài dạy. Ngài biết rõ, hôm nay nếu ta liều c.h.ế.t mà đánh, cũng có thể mở ra một con đường máu. Khi ấy, kết cục có lẽ sẽ là ngài và ta lưỡng bại câu thương*."

 

(*)  "Lưỡng bại câu thương": hai bên đối địch cuối cùng đều thất bại, đều không thu lợi ích gì.

 

"Chẳng thà ngài thả sư tỷ, ta cam lòng ở lại cho ngài sai khiến."

 

Sư tỷ liền chửi, "Thương Tuyết, ngươi đừng có giả vờ từ bi, lão nương không cần ngươi thương . Dù ngươi có c.h.ế.t thay cho ta, ta cũng chẳng nhớ ơn ngươi đâu."

 

Vương gia tỏ ra rất hứng thú khi hai chúng ta, đôi mắt phượng dài hẹp khẽ nheo lại. Một tên thị vệ phía sau lập tức xách theo một thùng nước, dội thẳng lên đầu sư tỷ.

 

Vừa rồi sư tỷ còn chửi rất hay, lập tức như bị rút cạn sức lực, như một con cá rời nước, nằm co quắp trên đất, tiếng kêu đau đớn nghe thật xé lòng.

 

"Vương gia, xin tha mạng."

 

Ta quỳ rạp xuống, đầu và tay chạm đất. Từ trên cao, Vương gia vang lên tiếng hài lòng, "Hai tỷ muội các ngươi từ nhỏ đã tranh giành đủ thứ trước mắt ta, cái gì cũng phải phân cao thấp. Sao giờ lại tranh cả cảm thế này?"

 

Bàn tay lạnh như băng mạnh mẽ ấn lên gáy ta, khiến ta không thể ngẩng đầu. Đây là điều Vương gia muốn—hắn muốn ta cúi đầu, muốn ta khuất phục.

 

"Ngươi biết đấy, ta chỉ giữ lại những kẻ có giá trị. Thương Vũ đã không còn chút giá trị nào, nên ta định vứt nàng ta xuống hồ cho cá sấu ăn. Nhưng ngươi đã cúi đầu cầu xin ta, mà ta thì cũng chẳng phải kẻ tuyệt . Chỉ cần ngươi đồng ý thê tử của ta, ta sẽ tha cho nàng ta, để nàng ta rời khỏi Vân Thương Môn, tự sinh tự diệt."

 

"Được..."

 

"Ngươi gì?"

 

Vương gia nhấc ta lên khỏi mặt đất. Ta khó khăn mở miệng, "Ta đồng ý."

 

10

 

Vào dịp Trung Thu, Vương gia dẫn ta vào cung diện kiến hoàng thượng.

 

Khi nghe hắn trình bày về việc muốn cưới ta, ta mới biết rằng chính phi của Vương gia—người phụ nữ thanh nhã như lan—vừa đột ngột qua đời vài tháng trước.

 

Thì ra Vương gia không định nạp ta thiếp mà là cưới ta chính thất.

 

Hoàng thượng trông có vẻ chẳng hơn ta bao nhiêu tuổi, khi đối diện với ta - vị Hoàng thẩm mới của hắn, hắn vẫn đầy vẻ "chúc mừng," nụ trên môi và khóe mắt mang đầy sự châm biếm khó hiểu.

 

Rời khỏi điện Long Ân, ta hỏi Vương gia, "Vương phi xem ra không phải là người yểu mệnh, cũng chưa từng nghe mắc bệnh gì. Sao lại đột ngột qua đời thế?"

 

Vương gia nắm tay ta, bước chậm lại để hợp nhịp ta, "Ta biết ngươi nghĩ gì, không phải do ta ."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...