Vô Ý Nhạ Kinh [...] – Chương 11

Ta gọi thị nữ mới, Hoa Linh, vào hỏi về tung tích của sư tỷ. Vừa nhắc đến sư tỷ, nàng ta đã run rẩy.

 

"Vách đá Sám Hối?"

 

Hoa Linh lắc đầu.

 

"Ngục tối?"

 

Vẫn lắc đầu.

 

"Thủy lao?"

 

Im lặng và run rẩy.

 

Ta vỗ vai Hoa Linh, "Ngươi lui xuống đi."

 

Nước trong thủy lao thực chất là nước thuốc, sẽ khiến vết thương của người bị ngâm mưng mủ, đau đớn không thể sống yên mà cũng không c.h.ế.t .

 

Tên lính gác định cản ta, khi thấy ta rút Vân Nghi Kiếm, hắn liền biết điều mà lùi lại.

 

Sư tỷ ngâm mình trong nước từ thắt lưng trở xuống, hai tay bị xích sắt treo trên không. Nghe tiếng bước chân ta, đầu nàng từ từ ngẩng lên, ta một lúc rồi mới yếu ớt , "Hắn quả thật đối xử với ngươi không giống ta. Ta chỉ là không hoàn thành nhiệm vụ, lại vô bắt gặp Thương Nguyệt và hắn đang mây mưa trên giường, thêm vài câu, liền có kết cục này."

 

"Ngươi đã lấy chồng bên ngoài, mà hắn vẫn không nỡ tổn thương ngươi."

 

Ta bước đến bên tảng đá lớn cạnh bờ nước, ngồi xuống, nhẹ giọng đáp, "Cho nên mới , so với người khác chỉ tự mình tức c.h.ế.t thôi."

 

Sư tỷ bật ha hả, "Đúng là bị ngươi tức c.h.ế.t rồi, từ nhỏ đến lớn, không có thứ gì ta có thể so hơn ngươi."

 

Giữa ta và sư tỷ, thay vì là so, chi bằng là đấu. Công phu, nội lực, cảnh giới, thứ hạng, ngoại trừ Vương gia, ta và nàng có thể đấu bất kỳ thứ gì.

 

"Đừng trách ta, chính ta là người đã ra chuyện ngươi ở Thanh Thủy trấn."

 

Ta gật đầu, "Không trách ngươi, nếu ngươi sớm hơn, hắn có lẽ đã không tức giận đến thế. Hình như , mấy ai chịu nổi chứ?"

 

Sư tỷ nhếch miệng lạnh, "Chúng ta đều là lũ sói vong ân hắn nuôi lớn, chẳng có nghĩa hay lòng trắc ẩn gì. Hôm nay có thể cùng nhau cắn xé bên ngoài, ngày mai cũng có thể đấu đá trong ổ. Còn nhớ đêm đông đó không? Hắn ta và ngươi quỳ trong tuyết, tam sư tỷ chỉ vì đưa cho chúng ta một cái bánh mà bị hắn xử tử ngay tại chỗ. Hắn không cảm, cảm là điều cấm kỵ lớn nhất. Hắn dạy chúng ta chỉ biết lợi ích, chính bản thân mình."

 

"Khi ta thấy ngươi ở Thanh Thủy trấn, cùng phu quân của ngươi sống những ngày ba bữa vui vẻ, ta cảm thấy ngươi thật xa lạ. Thương Tuyết trong ký ức của ta chưa bao giờ có loại biểu cảm ấy, đó là... một cảm giác vui vẻ mà ta chưa từng thấy bao giờ?"

 

Ta khẽ , theo dòng suy nghĩ của sư tỷ, từ "phu quân" như một chiếc đinh, khẽ cắm vào tim ta, ra chút nhói đau.

 

Lúc ban đầu gọi như thế, ta cảm thấy giả dối và không tự nhiên. Nhưng theo thời gian, ta lại gọi nó một cách rất trôi chảy. Những đêm ái ân, ta sẽ không ngừng gọi Lâm Thù Hiền như thế.

 

Chàng vừa đáp lại, vừa thở gấp, vừa đẩy ta đến đỉnh điểm của khoái cảm.

 

Sư tỷ khẽ ho hai tiếng, lườm ta một cái, "Ta đã thế này rồi, mà ngươi còn nghĩ gì mà mặt đỏ lên ?"

 

Ta phẩy tay trong không khí, xua tan những suy nghĩ xấu xa trong đầu.

 

Sư tỷ tiếp lời, "Cho nên, ta cũng chỉ nhất thời lòng trắc ẩn, muốn cho ngươi chút thời gian chạy trốn. Không ngờ ngươi không biết phấn đấu, vẫn bị bắt trở lại."

 

"Chạy trốn sao? Cả đời lẩn trốn cũng không phải cách."

 

Sư tỷ cúi đầu khổ, "Hắn là thứ gì, không ai hiểu rõ hơn ta và ngươi. Không phản kháng , thì chỉ có thể bình thản mà hưởng thụ."

 

"Thưởng thức từ trên giường đến thủy lao?"

 

"Thương Tuyết, ngươi chuyện thật khó nghe."

 

Ta biết cảm của con người rất phức tạp, phức tạp đến mức trong hận thù có thể xen lẫn một chút thương.

 

Sư tỷ đối với Vương gia có lẽ chính là như thế. Trong sự hòa hợp và tra tấn giữa thể xác và tinh thần, nỗi sợ hãi và oán hận của nàng dành cho Vương gia dần dần biến thành sự thích.

 

Ta không thêm gì với sư tỷ, đứng dậy, rút Vân Nghi kiếm bên hông, nhanh chóng chặt đứt xích sắt trói nàng, kéo nàng đầy thương tích ra khỏi nước.

 

Nàng lo lắng ta, "Ngươi đang bị thương, đừng vận dụng nội lực bừa bãi."

 

"Chưa c.h.ế.t ."

 

"Bên ngoài có rất nhiều lính canh."

 

"Giết hết là xong. Vương gia giờ đang mở tiệc chiêu đãi khách, đây là thời điểm tốt nhất để trốn thoát."

 

"Như ngươi , chạy sao?"

 

"Vậy ngươi cứ quay lại mà ngâm mình." Ta chỉ tay xuống nước.

 

Sư tỷ lập tức biến sắc, bước chân ra ngoài còn nhanh hơn ta.

 

Ta hộ tống sư tỷ trên đường c.h.é.m , gần như không gặp phải trở ngại. Nhưng khi chúng ta sắp thoát ra khỏi Vân Thương Môn, Thương Nguyệt từ trên trời rơi xuống.

 

Dù ta bị thương, Thương Nguyệt cũng không phải đối thủ của ta. Rất nhanh, kiếm của ta đã đ.â.m xuyên qua hông nàng.

 

Nhìn nàng ngã xuống đất, không thể ngồi dậy, ta lạnh, "Hai sư tỷ của ngươi có già đi, dạy dỗ ngươi thì vẫn thừa sức."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...