Vô Ý Nhạ Kinh [...] – Chương 10

Thương Nguyệt mỉm, ánh mắt đầy quyến rũ, nàng ta cố đến gần, hơi thở như hoa lan thoảng bên tai ta, "Thương Vũ ... đã già rồi."

 

Phải, ta cũng cảm thấy mình già đi.

 

Khi ta và sư tỷ đủ sức tự lập, Thương Nguyệt chỉ là một đứa trẻ non nớt. Bây giờ, nàng ta đã biết trèo lên giường để giành quyền lực.

 

Quyền lực và dục vọng quả thật là những thứ tuyệt vời.

 

"Thôi bớt nhảm đi, chúng ta đi thôi. Ta sẽ theo ngươi gặp hắn."

 

Thương Nguyệt ra dấu mời, ta dừng lại, lạnh lùng nàng ta, "Lâm Thù Hiền là người của ta, ai dám vào hắn, ngày sau ta sẽ khiến người đó sống không bằng chết. Lần này, ai trong chúng ta lão biến thái kia ưa chuộng hơn, còn chưa biết đâu."

 

Thương Nguyệt có thể ngông cuồng không nghe lời phần đầu, câu cuối cùng thì nàng ta không thể bỏ qua.

 

"Người của ngươi đã rút đi chưa?"

 

Thương Nguyệt đưa ngón tay lên môi thổi một tiếng còi. Không lâu sau, trong không trung vang lên tiếng gió rít.

 

Ta thở phào nhẹ nhõm. Bọn ám vệ bao vây Bảo Chi Đường hẳn đã rút đi.

 

"Đừng trách sư tỷ đã tiết lộ tung tích của ngươi. Trong Vân Thương Môn, giữa các sư huynh sư tỷ đệ, ngoài lợi ích, chẳng có chút nghĩa nào cả."

 

Ta nhạt, "Chẳng ai trong chúng ta là kẻ tốt, bao gồm cả ta. Vậy nên ngươi bớt ồn ào đi, yên tĩnh chút, nghe thật phiền."

 

***

 

Vân Thương Môn thực chất là "vườn sau" của Vương gia.

 

Ông nuôi dưỡng phụ nữ và sát thủ ở đây, đôi khi còn trộn lẫn hai thứ đó để sử dụng.

 

Vương gia không gặp ta ngay lập tức. Ông ta truyền lời cầu ta đốt hương tắm rửa và mặc bộ y phục đỏ mà ông ban cho.

 

Đêm xuống, ông ta mới đến.

 

Qua ánh nến mờ ảo, ông ta đứng đó, cao lớn như một ngọn núi xanh, im lặng ta.

 

Vương gia có thể mê hoặc nhiều sư tỷ sư muội của Vân Thương Môn, không chỉ nhờ quyền lực và thủ đoạn.

 

Ngay cả ta cũng phải thừa nhận, ông ta thực sự rất đẹp.

 

Không giống với sự thanh tao của Lâm Thù Hiền, vẻ đẹp của Vương gia mang đậm dấu ấn của thời gian, giống như một bức tranh thủy mặc, đậm đà mà tinh tế.

 

Nếu không biết về những sở thích kỳ lạ của ông ta, ai thấy dung mạo này mà không xao chứ?

 

Vương gia tiến đến, ngón tay luồn vào tóc ta, nâng cằm ta lên để thẳng vào ông ta, "Trong Vân Thương Môn có biết bao nhiêu nữ nhân, ta dung túng ngươi nhất, đối xử đặc biệt với ngươi nhất. Dù biết ngươi muốn bỏ trốn, ta cũng không ngay lập tức sai người bắt ngươi về, nghĩ rằng ngươi chơi đủ rồi sẽ tự quay lại. Không ngờ ngươi lại kết hôn với người khác bên ngoài. Xem ra, ta thật sự đã nuông chiều ngươi quá mức."

 

Ông ta khẽ dùng lực, khiến ta ngã lăn khỏi ghế.

 

Không ai có thể ngờ rằng, vị Vương gia sống trong nhung lụa lại sở hữu một thân võ công có thể đứng đầu giang hồ.

 

Ngay cả Hoàng thượng cũng không thể ngờ.

 

Ta lau vết m.á.u rỉ ra bên khóe miệng, ngồi thẳng lưng, không lời nào.

 

"Ngươi ta thất vọng, khiến ta đau lòng. Ngươi là người ta mang về, một tay nuôi dưỡng. Ta nuôi ngươi trở nên xinh đẹp như thế, ngươi lại đi hưởng thụ cùng một gã đại phu quê mùa. Ngươi thực sự nghĩ rằng ta không nỡ g.i.ế.c ngươi sao?"

 

Theo hiểu biết của ta về Vương gia, ông ta sẽ g.i.ế.c ta. Nhưng với mối thù hận giữa chúng ta, ông ta sẽ không để ta c.h.ế.t dễ dàng.

 

Vương gia quỳ xuống, tay to nắm lấy cổ ta, ngón cái thô ráp cọ lên má ta, giống như đang vuốt ve một món đồ chơi thích. Đáng tiếc, món đồ này đã bị người khác vào, nên ánh mắt ông ta vừa chiều, vừa chán ghét.

 

"Tuyết Tuyết, ta rất nhớ ngươi." Ông cúi xuống, mũi khẽ lướt qua vành tai ta, như thể đang ngửi mùi hương của ta. Nhưng có vẻ không hài lòng, ông ta đẩy mạnh ta ra.

 

"Trên người ngươi đã nhuốm mùi của kẻ khác. Điều đó khiến ta cảm thấy ghê tởm."

 

Ta thầm nghĩ, ngươi cũng chẳng sai. Ta và Lâm Thù Hiền chơi trên giường không ít trò, tuy không bằng những gì ngươi cũng thật sự "thực tế", sao chỉ có mùi thôi ?

 

Vương gia quả thật là kẻ biến thái và điên loạn nổi tiếng khắp nơi.

 

Ông ta đứng dậy, quay lưng lại với ta, "Ta tạm thời không muốn chạm vào ngươi. Đợi đến khi ta g.i.ế.c gã tiểu bạch kiểm của ngươi rồi tính."

 

Ta thầm thở phào nhẹ nhõm. Nghe ý của Vương gia, Lâm Thù Hiền có lẽ đã thoát .

 

Quả nhiên chàng không chỉ mải đau lòng. Tờ giấy ta giấu trong thắt lưng của chàng hẳn đã thấy.

 

Chỉ khi quay lại, ta mới biết người hầu thân cận trước đây của ta đã bị Vương gia đánh chết. Lý do là vì ông ta đôi lúc đến phòng ta để nhớ lại quá khứ. Số lần ông ta đến nhiều, nên nàng ta tự cho rằng ông ta đã để ý đến mình.

 

Nàng ta cố gắng leo lên giường ông ta, và rồi gặp Diêm Vương.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...