Vô Ý Dạy Dỗ – Chương 7

7

Tạ Thầm không phủ nhận ngay lập tức, tôi biết mình đã đoán đúng.

Tôi lau nước mắt trên mặt, ấy chăm : "Tạ Thầm, bắt đầu tốt đẹp thì nên chia tay tốt đẹp."

"Cục cưng, không phải như ..." Anh ấy lắc đầu với đôi mắt đỏ hoe, còn muốn giải thích.

"Tạ Thầm, coi như em cầu xin , hãy cho chúng ta một sự tử tế."

Nói xong tôi đóng cửa lại, không đành lòng khuôn mặt buồn bã của ấy nữa.

Tôi dựa vào cửa trượt xuống đất, nghe thấy tiếng ấy vừa khóc vừa bên ngoài.

Còn có tiếng vào tường: "Sao em có thể nhẫn tâm như ..."

Tôi không muốn nghe ấy tự hành hạ mình nữa, đeo tai nghe nhắn tin cho bố mẹ Tạ Thầm, bảo họ cử người đến đón ấy.

Sau đó tôi nộp đơn xin đi du học nước ngoài.

Tôi không biết Tạ Thầm rời đi lúc nào, khi tôi tỉnh lại thì đang truyền nước biển.

Nghe bác sĩ là viêm phổi cấp, may mà phát hiện kịp thời.

Mẹ tôi thấy tôi tỉnh lại, ôm tôi khóc nức nở.

"Cục cưng, đừng buồn, bố mẹ sẽ mãi con."

Tôi an ủi bà xong thì đề cập đến chuyện đi du học nước ngoài.

Mẹ tôi ngây người ra, muốn gì đó lại nuốt lời vào trong bụng.

Bố tôi vỗ vai bà, bảo bà vào bếp xem có gì ăn không.

Đợi người trong phòng đi hết, bố tôi mới ngồi xuống ghế, tôi, sắc mặt có chút nghiêm trọng.

"Nhan Nhan, con đã gặp chuyện gì?"

Tôi nắm chặt tay trên chăn, muốn lảng tránh.

Nhưng quay đầu lại, bố tôi đưa cho tôi một tập tài liệu, bên trong là toàn bộ hành tung của tôi ở Hải Thành.

Trong lòng giật mình, tôi toát mồ hôi lạnh, những thứ bố tôi có thể tra thì Tạ Thầm cũng có thể tra .

Chỉ là bây giờ Tạ Thầm dồn hết tâm trí vào chuyện cứu vãn mối quan hệ với tôi, không có thời gian đi tra xem ai đã tính kế ấy.

Anh ấy cũng càng không nghi ngờ người phụ nữ đêm đó là tôi.

Nhưng đợi ấy tỉnh táo lại thì khó .

Tôi lẩm bẩm gọi: "Bố..."

Tôi còn chưa kịp lời cầu xin, bố tôi đã hiểu: "Bố đã thu dọn hậu quả cho con rồi, thằng nhóc nhà họ Tạ không tra đâu."

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

"Nhưng con phải thật với bố, con là con bố, dù có chuyện gì trời sập bố cũng sẽ chống đỡ cho con."

Lòng tôi ấm áp, nước mắt trào ra, trong sách bố mẹ tôi chính là như , vừa uy hiếp vừa dụ dỗ muốn đuổi Tang Ninh đi, cuối cùng lại rơi vào kết cục thảm .

Tôi im lặng một lúc, cuối cùng kể lại chuyện trong sách cho bố nghe, chỉ không đến chuyện tôi c h ế t vì Tang Ninh.

Bố tôi nghe xong cau mày, tôi không biết ông có tin không.

Chỉ là chuyện tôi xin đi du học nước ngoài, ông lại bắt tay vào giúp tôi xử lý nhanh hơn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...