3
Trong sách, sự rung của Tạ Thầm dành cho Tang Ninh bắt nguồn từ một vụ tai nạn xe hơi.
Khi tôi nhận ra điều này, ngay hôm đó tôi đã muốn ngăn Tạ Thầm ra ngoài.
Tạ Thầm không hiểu tại sao, ấy chỉ nghĩ tôi muốn ngủ nướng, liền kéo tôi ra khỏi chăn rồi hôn.
"Cục cưng, không dậy là muộn học đấy."
Tôi quấn chặt hai chân vào eo ấy, kéo ấy ngã xuống giường, gối đầu lên ngực ấy.
"Tạ Thầm, hôm nay không đi đâu hết, ở nhà với em thôi."
"Bá đạo thế à? Nhưng rất muốn đi học thì phải sao? Trừ khi, em ra một chuyện hấp dẫn hơn để ở nhà ."
Ngón tay ấy lướt từ mũi tôi đến môi, ánh mắt sâu thẳm.
Tôi ra ngay ý đồ xấu xa của ấy, liền nắm lấy ngón tay ấy cắn một cái.
"Không đứng đắn."
Anh ấy khẽ, lật người đè tôi xuống: "Hôn mình thì sao mà không đứng đắn ?"
Anh ấy cúi xuống hôn môi tôi, tôi dùng tay che lại, ấy liền hôn lên mu bàn tay tôi.
Sau đó lại như gà mổ thóc, hôn dọc theo mu bàn tay lên cánh tay.
Anh cố cắn nhẹ khiến tôi ngứa ngáy, tôi muốn trốn vào chăn lại trực tiếp bế tôi lên và đè tôi vào tường.
Cuối cùng, hôn tôi đến tê dại mới buông tha.
Nhưng ấy đã nghe lời tôi, vẫn ở nhà và không ra ngoài.
Tôi tưởng mọi thứ đã thay đổi.
Nhưng ngày hôm sau, khi Tạ Thầm lái xe đưa tôi đi học, một chiếc xe mất lái lao tới, tôi mới biết rằng mọi thứ vẫn như cũ.
Tạ Thầm để bảo vệ tôi, đã ngoặt xe vào thời khắc nguy cấp, khiến bản thân rơi vào thế nguy hiểm nhất.
Tôi chỉ bị choáng váng và đau nhức toàn thân, không có vết thương nào Tạ Thầm lại toàn thân đẫm máu.
Khi chúng tôi đưa ra ngoài, tôi thấy Tang Ninh đang cấp cứu cho Tạ Thầm.
Lúc đó tôi biết, mọi thứ tôi đều vô ích.
Nam nữ chính định mệnh sẽ gặp nhau, nhau.
4
Nhờ Tang Ninh cấp cứu kịp thời, cuối cùng Tạ Thầm đã cứu sống.
Bố mẹ Tạ Thầm đều rất biết ơn ấy, sau khi biết thân thế đáng thương của ấy, thậm chí còn muốn nhận ấy con nuôi.
Tang Ninh hoảng sợ từ chối: "Chú, dì quá rồi, trước đây Tạ Thầm cũng đã cứu cháu, cháu giúp ấy là điều nên ."
Mẹ Tạ có chút ngạc nhiên: "Hóa ra A Thần cũng đã cứu cháu, hai đứa đúng là có duyên."
Có duyên sao?
Câu này khiến tôi tuyệt vọng và khó chịu, Tang Ninh, trong lòng tôi không khỏi dâng lên một chút ác ý.
Rõ ràng là tôi và Tạ Thầm lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tại sao ta là nữ chính lại có thể dễ dàng cướp đi mọi thứ?
Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao tôi trong truyện lại trở nên xấu xa.
Không ai thấy và sự đặc biệt của mình bị người khác cướp đi mà không buồn.
Nhưng tôi không muốn rơi vào kết cục như trong sách, cũng không muốn khó Tang Ninh như trong sách đã viết.
Để Tạ Thầm dần dần ghét bỏ tôi.
Vì , tôi quyết định buông tay, không còn thì có thể tìm lại, mạng không còn thì chẳng còn gì nữa.
Để chia tay suôn sẻ và khiến Tạ Thầm cảm thấy có lỗi với tôi.
Tôi đã thiết kế một vở kịch bắt gian ngoại tại trận.
Sau khi biết Tạ Thầm đi công tác ở Hải Thành, bị người khác hạ thuốc mê sẽ quan hệ nhầm với Tang Ninh.
Tôi chuẩn bị ra tay trước.
Tôi đã hẹn trước với thân rằng sẽ đến Hải Thành chơi.
Lại đến trước, cướp Tạ Thầm đang bị thuốc mê trước mặt Tang Ninh.
Bạn thấy sao?