Vô Ý Dạy Dỗ – Chương 15

Ba tháng sau, Tạ Thầm cầu hôn tôi.

Anh đã chuẩn bị cho hôn lễ từ rất lâu.

Lúc đầu tôi tưởng chuẩn bị cho Tang Ninh.

Sau này lại nghe Tạ Thầm , nếu tôi không đến cướp hôn, cũng sẽ không kết hôn với Tang Ninh.

Theo kế hoạch của , hôm đó sẽ cầu hôn tôi.

Cũng chuẩn bị tinh thần bị tôi từ chối, may mắn thay, cuối cùng tôi đã dũng cảm một lần.

Nói đến việc kết hôn với Tạ Thầm, suýt chút nữa thân đã mắng chếc tôi.

Cô ấy sợ tôi là não đương, tìm kiếm hạnh phúc ở một tên tra nam.

Cô ấy dồn hết sức lực giới thiệu trai cho tôi, còn giật dây bảo Văn Việt tiếp tục theo đuổi tôi.

Tạ Thầm giận đen mặt, ngay hôm đó liền kéo tôi đi lĩnh chứng.

Sau đó, còn phách lối khoe khoang giấy đăng ký kết hôn ở trong vòng bè, tuyên bố chủ quyền.

[Diệp Hoan Nhan là của tôi, tôi là của Diệp Hoan Nhan!]

Mắt thân đỏ bừng vì tức giận, tôi liền kể chuyện từ đầu đến cuối cho ấy nghe.

Phải dỗ dành một lúc, ấy mới nguôi ngoai, không muốn đ á n h tôi nữa.

Danh tiếng tra nam của Tạ Thầm rửa sạch.

May mà não đương, nếu không dựa vào tính của tôi, chúng tôi sẽ không có kết quả.

Ngoại truyện:

Đêm tân hôn.

Tạ Thầm thần bí sẽ cho tôi một bất ngờ.

Trong lòng tôi vừa tò mò vừa mong đợi, cố gắng kiên nhẫn đợi cho đến khi khách khứa về hết, vội vàng thúc giục .

Tạ Thầm kéo tôi vào phòng ăn, đẩy tôi ngồi xuống, một bàn toàn là những món ngon bày ra ở trước mặt tôi.

"Cục cưng, em cứ ăn chút gì đi, phải chuẩn bị cho bất ngờ."

Tôi gật đầu thúc giục: “Được, đi nhanh đi.”

Tạ Thầm xoa đầu tôi, hôn lên mặt tôi một cái, rồi mới đi lên lầu.

Tôi ăn chậm rãi, cố gắng cho nhiều thời gian nhất có thể để chuẩn bị.

Trong đầu suy nghĩ không biết Tạ Thầm sẽ mang đến cho tôi bất ngờ gì.

Nửa tiếng sau, Tạ Thầm vẫn chưa xuống, tôi nghi ngờ gọi tên .

Không nghe thấy đáp lại lại nhận tin nhắn bảo tôi đi lên lầu.

Tôi chạy lên lầu, hành lang tầng hai trải đầy những cánh hoa hồng.

Đẩy cánh cửa đang hơi hé mở ra, trong phòng không mở đèn.

Chỉ có ánh nến lung linh mờ ảo.

Kết hợp với phong cách trang trí theo kiểu Châu u cùng với những bông hoa hồng rực rỡ, tôi có cảm giác như mình đang ở thế kỷ trước.

Mà thu hút sự ý nhất chính là chiếc giường ở trong phòng, Tạ Thầm mặc quần áo nam cao cấp, nằm trên giường, hai tay bị t r ó i bằng dây xí//ch.

Mái tóc cố định bằng keo xịt vào ban ngày đã đã hơi rủ xuống.

Khí thế mạnh mẽ đã không còn nữa, giờ phút này chỉ còn lại sự ngoan ngoãn mà thôi.

Anh nghe thấy tiếng mở cửa liền quay lại tôi.

“Cục cưng, sao em không tới đây?" Giọng nhẹ nhàng và đầy mê hoặc.

Khiến tai tôi dâng lên một trận tê dại.

Tôi nuốt nước miếng và bình tĩnh bước tới bên giường.

Từ trên cao xuống .

"Đây là bất ngờ của à?"

“Cục cưng không thích sao?”

Tôi không gì, tiếp tục : “Chủ đề tối nay tên là… ôn lại giấc mộng xưa.”

Trong nháy mắt tôi liền nhớ đến sự kiện kia.

Cảm giác vừa tội lỗi vừa có chút mong chờ: “Thật à?”

"Tất nhiên, sao có thể lừa gạt cục cưng ?"

Nhận câu trả lời của , tôi cũng không giả vờ nữa.

Đem giày đá sang một bên rồi nhảy lên giường, giống như sói bà ngoại.

Tôi cởi cà vạt của , xé mấy cái cúc áo ra.

Tạ Thầm mặc cho tôi hành : “Hồi trước cục cưng cũng thế này à?”

"Đúng , em còn dùng cà vạt bịt mắt . Lúc đó, còn không biết mình đã nhiệt thế nào đâu..."

Trong khi về những chuyện lúc trước đã xảy ra, tác tay của tôi vẫn không ngừng lại.

Nhưng lại bỏ lỡ sự xảo quyệt trong mắt của Tạ Thầm.

“Cục cưng, hôm nay em không bịt mắt sao?”

Tôi nhướn mày, cầm chiếc cà vạt lên, kéo mạnh một cái: “Nếu đã cầu thì em cũng sẽ cố gắng thoả mãn .”

Tôi cúi xuống, dùng cà vạt che đi ánh mắt của .

Giây tiếp theo, trong chớp mắt trên dưới đảo ngược, Tạ Thầm vừa rồi còn vô bây giờ đã ngập tràn sự nguy hiểm.

"Anh... đang ?"

Tạ Thầm cúi đầu gặm vành tai tôi, khẽ thổi: "Ở đây chỉ có em, cục cưng bảo muốn … cái gì?"

Những lời mập mờ khiến tôi ngay lập tức đỏ mặt.

Vừa xấu hổ vừa tức giận: “Anh chuyện mà không giữ lời, điều bất ngờ mà hứa đâu? Đi xuống ngay!”

Cà vạt trong tay bị rút đi, cổ tay tôi bị t r ó i lại.

Tạ Thầm hôn lên môi tôi: “Cục cưng, sao có thể mà không giữ lời, bây giờ chẳng phải em đang ôn lại giấc mộng xưa sao?”

Hô hấp của tôi bị cướp đoạt, sợi dây xí//ch trên tay Tạ Thầm quá dài, sẽ không ảnh hưởng đến sự phát huy của .

Lúc đó tôi mới nhận ra rằng mình đã bị lừa.

Hơi thở nặng nề cuốn theo những tác, khiến tôi vừa khóc vừa xin t h a.

"Tạ Thầm, tên kh//ốn k//iếp.”

"Cục cưng, gọi trai.”

"Kh//ốn kiếp!" Tôi bướng bỉnh, không chịu theo ý .

Đổi lấy hình ph//ạt càng khắc nghiệt hơn, hôn lên những giọt nước mắt của tôi, rồi dỗ dành: “Cục cưng ngoan, gọi trai, sẽ bỏ qua cho em.”

Người đàn ông này từ nhỏ đến lớn luôn bắt tôi gọi trai, thường xuyên dùng thân phận trai để giải quyết mọi chuyện cho tôi.

Sau này lớn lên, lại đột nhiên không cho phép tôi gọi là trai nữa.

Nếu bây giờ cứ lặp đi lặp lại thế này, trong trong hoàn cảnh như này mà phải xưng hô thế kia, quả thực rất khó mở miệng.

Nhưng không chịu bỏ cuộc, hết lần này đến lần khác bắt tôi phải thỏa hiệp.

Cuối cùng tôi vẫn không nhịn gọi một tiếng: “Anh trai.”

“Cục cưng, gọi thêm vài lần nữa đi.” Ánh mắt của thật đáng sợ giống như muốn ăn th//ịt tôi .

Tôi sốt ruột gọi thêm mấy tiếng nữa điều đó chỉ khiến càng trở nên hung hãn hơn.

Tôi tức giận đến mức cắn mạnh vào cánh tay .

Đúng là một tên lừa đảo!

(Hoàn thành)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...