Hôn lễ này kết thúc mà không gặp bất cứ vấn đề gì.
Thái độ của bố mẹ Tạ thay đổi cực lớn, họ đưa tôi về nhà, coi tôi như tâm can bảo bối, xin lỗi với tôi.
Chính bọn họ cũng cảm thấy điều này không đúng.
Không biết tại sao ban đầu lại để cho Tạ Thầm kết hôn với Tang Ninh.
Những năm qua, bọn họ luôn cưng chiều Tang Ninh như con , ngoài việc hỗ trợ về mặt học tập, bọn họ còn để ta gia nhập tập đoàn Tạ thị.
Chỉ như thôi, bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ đồng ý cho cuộc hôn nhân của Tạ Thầm và Tang Ninh.
Hơn nữa, còn không hỏi ý kiến của Tạ Thầm.
Dựa theo sự giải thích của mẹ Tạ: “Giống như bị thôi miên .”
Xem ra, tôi đoán không sai. Cốt truyện cuối cùng của cuốn sách gốc là hôn lễ, hôn lễ kết thúc, tất cả mọi thứ đều trở lại bình thường.
Sau khi hôn lễ này bị hư, mọi người vây quanh Tang Ninh cũng dần tỉnh lại.
Những âm thanh quanh quẩn ở trong đầu Tạ Thầm cũng đã biến mất.
Nhưng vẫn cần phải gặp bác sĩ tâm lý.
Bao nhiêu năm qua, vẫn luôn bị mắc kẹt giữa hiện thực và cốt truyện trong sách, ngoại trừ việc biết tôi là điều đúng đắn, những chuyện khác đều thật giả lẫn lộn.
Cho đến bây giờ vẫn không tin, người phát sinh quan hệ với là tôi.
Cũng may, ban đầu là bố tôi dọn dẹp sự việc này, tôi đem tập tài liệu bày ra ở trước mặt Tạ Thầm.
Chuyện đã qua nhắc lại quả thực là rất n g u n g ố c, tôi phải để cho Tạ Thầm biết, trong sạch.
Sau khi Tạ Thầm xem tập tài liệu kia, mắt đỏ hoe.
“Xin lỗi , người ban đầu là em.” - Tôi chột dạ .
Giây tiếp theo, lại bị ôm thật chặt ở trong ngực: “Cục cưng, không bẩn, thật may vì đó là em.”
Nhưng từ lúc đưa tay ra ôm tôi, đã khóc.
“Lúc đầu, cái gì cũng không biết, đã bị em ăn sạch, muốn đòi lại.”
Mặc dù tôi có lỗi, loại chuyện này không phải con mới là người chịu thiệt nhiều hơn sao?
Thế nên tôi liền : “Bây giờ là ban ngày.”
“Cục cưng, mặc kệ, muốn.”
Ngay sau đó Tạ Thầm bế tôi lên.
Trong lúc trời đất quay cuồng, tôi bị đè ở dưới người, phong ấn bằng một nụ hôn.
Anh hôn rất tàn bạo, lại tràn đầy sự chiếm hữu.
Hôn lễ chấm dứt, cốt truyện trong sách cũng kết thúc, tôi tưởng rằng sẽ không còn sự xuất hiện cùng nhau nào giữa tôi và Tang Ninh nữa.
Ai ngờ, ta lại b ắ t c ó c tôi.
“Diệp Hoan Nhan, tại sao số phận của cứ luôn tốt như ? Cho dù có ở thân phận nào, người ấy chọn vẫn luôn là .”
“Tôi chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ công lược rồi sống sót trở về, tại sao ấy không thể tôi?”
Từ những lời đ i // ê n k h ù n g đứt quãng của ta, tôi biết .
Cô ta đã hai lần công lược Tạ Thầm.
Lần đầu tiên, ta chiếm lấy thân phận hiện tại của tôi, là thanh mai trúc mã với Tạ Thầm.
Nhưng Tạ Thầm không ta.
Mà lại người bơ vơ không chỗ nương tựa là tôi.
Cuối cùng ta công lược thất bại, còn tôi thì c h ế t thảm.
Kiếp này, hết lần này đến lần khác ta chọn thân phận của tôi ở kiếp trước, học theo dáng vẻ của tôi để công lược Tạ Thầm.
Đáng tiếc Tạ Thầm vốn chẳng để ý đến ta, vì ta liền lợi dụng thứ gọi là hệ thống để thôi miên Tạ Thầm.
Không thể nghi ngờ, đây là hành vi gian dối, một khi thất bại, cái giá phải trả là sinh mạng sẽ trôi đi nhanh hơn.
Ở nơi tổ chức hôn lễ, Tang Ninh không tiếc sử dụng thuật thôi miên lần nữa. Đáng tiếc, bốn năm qua Tạ Thầm đã h à n h h ạ bản thân đến mức miễn nhiễm.
Tạ Thầm đối với tôi chính là câu tỏ , cũng là câu trả lời tốt nhất.
Tang Ninh dây dưa hai đời, cuối cùng vẫn ra chuyện vô ích.
Mà cuộc đời của ta cũng đã đi đến giây phút cuối cùng.
Lúc Tạ Thầm chạy tới, Tang Ninh đang cầm d a o kề ở cổ tôi.
Nhìn thấy Tạ Thần, ta mất khống chế: “A Thầm, người là em đúng không?”
Tạ Thầm tôi, khẽ gật đầu: “Anh em… Nhan Nhan.”
Tang Ninh hoàn toàn sụp đổ, tôi nhân cơ hội này dùng cùi chỏ tông mạnh vào người ta, nhanh chóng kéo dài khoảng cách.
Nhưng chỉ trong chớp mắt ta đã bị bắt lại.
Tạ Thầm ôm tôi, cả người run rẩy.
Anh về phía Tang Ninh, ánh mắt hận như không thể g i // ế t c h //ế t ta.
Tôi ôm Tạ Thầm thật chặt, nghẹn ngào : “Tạ Thầm, hình như em còn một câu chưa với .”
“Nói cái gì?”
“Tạ Thầm, em .”
Bạn thấy sao?