1
Tôi đứng im tại chỗ, những vết hằn mờ ám trên người Tạ Thầm, mắt đỏ hoe.
Bên tai toàn là tiếng mắng chửi của thân và tiếng Tạ Thầm muốn tiến lên giải thích.
Tôi lùi lại mấy bước, tránh tay ấy, nước mắt rơi lã chã.
"Tạ Thầm, đây là chuyến công tác mà sao?"
"Cục cưng, không phải như , em biết chỉ em thôi mà..."
"Đừng nữa!" Tôi đau lòng gào lên: "Những vết hằn trên người , còn muốn chối cãi thế nào?"
"Cục cưng, cầu xin em, hãy tin , tất cả chỉ là hiểu lầm thôi."
Tạ Thầm cúi đầu những vết hằn mờ ám trên người, mắt đỏ hoe như sắp khóc.
Muốn giải thích lại chẳng nên lời, chỉ dùng ánh mắt cầu xin tôi.
Nhưng tôi kiên quyết : "Chia tay đi, đàn ông bẩn thỉu như , tôi không cần."
Tạ Thầm như không đứng vững, lảo đảo mấy cái, ánh mắt tan vỡ: "Chia tay?"
"Đúng , đừng phiền tôi nữa, là tôi thấy ghê tởm." Tôi siết chặt lòng bàn tay, ra những lời tuyệt và tổn thương hơn.
Nước mắt rơi như mưa, tôi quay người bỏ đi trong sự bẽ bàng.
Bạn thân tôi lập tức đuổi theo.
Bên tai toàn là lời an ủi của ấy.
"Nhan Nhan, cũ không đi mới không đến, vì một thằng khốn nạn mà đau lòng không đáng đâu.”
"Tạ Thầm này đúng là đồ khốn nạn, trước đây tôi còn hâm mộ hai người là thanh mai trúc mã, từ nhỏ ấy đã nâng niu cậu trong lòng bàn tay.”
"Còn tưởng ấy chung và thâm không giống những người đàn ông khác, hóa ra toàn là giả tạo."
Tim tôi đau nhói, ôm lấy thân nức nở.
"Tôi thực sự rất thích ấy, rất thích tại sao chúng tôi không thể đến với nhau cơ chứ."
Bạn thân tôi đau lòng vỗ lưng tôi: "Nhan Nhan, cậu có thích ấy đến mấy cũng không , ấy đã ngoại một lần thì sẽ có lần thứ hai."
Cô ấy tưởng tôi đau lòng vì Tạ Thầm ngoại phản bội tôi đau lòng vì tôi phải từ bỏ ấy hoàn toàn.
Tạ Thầm không ngoại , cũng không ngủ với người khác.
Tất cả chỉ là do tôi bày ra.
2
Ba tháng trước, tôi vô va phải một .
Tối hôm đó, tôi mơ một giấc mơ, trong mơ tôi biết rằng thế giới tôi đang sống là một cuốn sách.
Nam chính là Tạ Thầm nữ chính lại không phải tôi.
Tôi, Diệp Hoan Nhan, chỉ là nữ phụ bia đỡ đạn, còn nữ chính là va phải tôi vào ban ngày - Tang Ninh.
Sau khi gặp ấy, Tạ Thầm sẽ hiểu rằng cảm thanh mai trúc mã của tôi và ấy không phải là .
Anh ấy sẽ dần dần Tang Ninh, còn tôi, nữ phụ bia đỡ đạn này, vì chiếm hữu Tạ Thầm mà sẽ liên tục tổn thương nữ chính.
Tiêu hao hết cảm cuối cùng của Tạ Thầm dành cho tôi.
Bố mẹ luôn nâng niu tôi trong lòng bàn tay cũng sẽ vì tôi mà liên tục nhắm vào nữ chính.
Cuối cùng, cả nhà chúng tôi rơi vào cảnh gia đình tan nát.
Lúc đầu tôi không tin.
Nhưng bất kể tôi và Tạ Thầm đi đâu, bên cạnh đều có bóng dáng của Tang Ninh.
Chúng tôi đi mua sắm, ất sẽ phát tờ rơi bên đường.
Chúng tôi ăn tối ở nhà hàng Tây, ất sẽ là phục vụ.
Thậm chí, khi tôi cố thay đổi nguyện vọng, cùng Tạ Thầm điền vào trường đại học ở tỉnh bên cạnh.
Tang Ninh vẫn xuất hiện một cách không ngoại lệ, còn kỳ diệu thay lại cùng chuyên ngành, cùng lớp với Tạ Thầm.
Giống như mọi thứ đều đã định sẵn.
Những ngày sau đó, tôi vô số lần thấy ấy vô va vào lòng Tạ Thầm.
Hoặc là đi xe đạp va vào xe của Tạ Thầm.
Hoặc là gặp phải bắt nạt, vừa khéo Tạ Thầm thấy.
Cho dù Tạ Thầm không gì cả, kẻ bắt nạt vì ấy mà bỏ đi, Tạ Thầm cũng sẽ trở thành ân nhân cứu mạng của Tang Ninh.
Tặng ấy bánh quy do chính tay ấy .
Ánh mắt lạnh lùng và sự thờ ơ của Tạ Thầm không đủ để tôi cảm thấy an toàn, ngược lại còn càng hoảng sợ hơn.
Bởi vì trong sách, lúc đầu ấy cũng đối xử với Tang Ninh như .
Tang Ninh giống như một quả bom hẹn giờ, khiến tôi hiểu rõ rằng Tạ Thầm của tôi sẽ bị cướp mất.
Mà tôi dù có né tránh sự giao thoa của họ thế nào, họ cũng sẽ luôn gặp nhau theo những cách khác.
Bạn thấy sao?