Vợ Tương Lai Của [...] – Chương 1

Bị kẻ thù không đội trời chung từ nhỏ bắt nạt đến phát khóc, tôi thề sẽ khiến ta thấy tôi là sợ!

Kết quả lại bị ta chế nhạo, cúi xuống giam chặt tôi: “Anh cả đời này chỉ sợ mẹ ruột và vợ thôi.”

“Mẹ ruột thì em chắc chắn không có cơ hội rồi, ý em là muốn vợ à?”

1.

Tôi là Giang Oanh, một bình thường xuất thân từ gia đình thế hệ thứ hai nhờ giải tỏa mặt bằng.

Bố mẹ tôi, kể cả tôi, đều có tính cách an nhàn, phó mặc cho số phận, không kinh doanh gì, sống dựa vào mấy chục căn nhà cho từ trước đến giờ.

Nhưng sau kỳ thi đại học, bố mẹ nghiêm túc với tôi rằng, do ảnh hưởng của dịch bệnh, nhiều căn nhà không cho , gia đình tôi không thể tiếp tục “nằm” nữa, từ thế hệ tôi phải “đứng lên”.

Tôi: ???

Rồi ngày hôm sau, họ nhanh chóng gói ghém tôi gửi sang công ty của hàng xóm – Tạ, bảo tôi đến đó để học hỏi.

Tôi vốn tính ngoan ngoãn, thấy nhà sắp gặp khủng hoảng kinh tế thì ngay lập tức hứa với bố mẹ rằng sẽ cố gắng tốt, nhất định vực dậy để họ có thể tiếp tục an nhàn tuổi già!

Nhìn họ hài lòng rời đi, tôi hừng hực khí thế đẩy cửa văn phòng sắp xếp cho mình, rồi thấy ghế sếp xoay lại, một thiếu niên ngông cuồng nở nụ ranh mãnh: “Ngoan nào, Oanh Oanh, qua đây để một chút.”

Tôi sững sờ, gió lạnh thổi qua lòng tôi, lập tức bật khóc: “Tạ Vân Kỳ!”

Anh ta không phải đang du học nước ngoài sao?!

Thiếu niên trên ghế sếp nhướng mày, lạnh lùng liếc tôi một cái, giọng bỗng chốc trầm xuống: “Gọi gì cơ?”

Lại nữa rồi, cảm giác áp bức quen thuộc này.

Tạ Vân Kỳ lớn hơn tôi 4 tuổi, từ nhỏ đã thích bắt nạt tôi, lại còn bụng dạ khó lường, tôi không thể chống lại hắn, bị hắn “thống trị” suốt mười mấy năm.

Tôi sợ hãi, bĩu môi, không nguyện gọi nhỏ: “Vân Kỳ… .”

Tạ Vân Kỳ ngả người ra sau, đôi chân dài như không đặt vừa ghế, vẫy tay với tôi: “Lại đây.”

Tôi chậm rãi tiến tới, mặt nghiêm nghị, : “Tôi đến đây để học việc, đừng quấy rối tôi, không thì tôi sẽ với Tạ.”

“Chậc chậc chậc.”

Anh lắc đầu như không thể tin nổi: “Lớn thế rồi mà vẫn mách lẻo sao?”

Nói rồi, đưa tay véo má tôi: “Hai năm không gặp, nhớ không?”

Ánh mắt đen láy của Tạ Vân Kỳ đầy ý , bàn tay lạnh buốt, mặt tôi lại nóng bừng lên.

Hai năm không gặp, tôi đã không còn là con nhóc như trước nữa.

Để che giấu sự bối rối, tôi không tự nhiên hất tay hắn ra: “Nhớ cái đầu ! Nhớ để về bị chế nhạo sao?”

Nói xong lại trừng mắt hắn: “Nhìn xong rồi thì đi đi, sắp đến giờ rồi.”

Anh cúi đầu khẽ, lấy hai bảng tên ra, ném trước mặt tôi, hất cằm bảo: “Nhìn đi.”

Tôi mở ra xem.

Tổng Giám Đốc: Tạ Vân Kỳ.

Trợ Lý Tổng Giám Đốc: Giang Oanh.

Cái quái gì thế này!

Còn chưa kịp hoàn hồn, đã nghe giọng điệu đáng ghét của ai đó vang lên: “Bố coi trọng em lắm, nên bảo đích thân dạy.”

Tạ Vân Kỳ chống cằm, nụ chọc tức: “Cố gắng chịu đựng đi Oanh Oanh, còn có thể chạy trốn chắc?”

Mặt tôi đỏ bừng, phản bác: “Tôi có ở bên đâu mà chạy với chả trốn!”

“Anh là nghỉ việc, em nghĩ bậy bạ gì thế?”

“……”

2

Mười lăm phút sau, chín giờ, giờ bắt đầu.

Tôi đau khổ chấp nhận sự thật này, ngồi phịch xuống đối diện Tạ Vân Kỳ.

Anh liếc tôi, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ra lệnh ngắn gọn: “Ngồi đây.”

Tôi tức mà không dám gì, bĩu môi đẩy ghế lăn tới vị trí chỉ định.

“Vậy đi, tôi cần gì?”

Tạ Vân Kỳ tháo nút áo vest, dựa vào ghế, trông y như một công tử nhà giàu ngông cuồng.

“Trước tiên, bóp vai cho đã.”

Tôi biết ngay mà!

“Em không bóp, em đến đây việc mà!” Tôi gấp gáp , không muốn bị ta sai bảo.

“Được.”

Tạ Vân Kỳ không nhiều, đưa cho tôi vài tờ biểu mẫu: “Tìm mối quan hệ giữa các biểu mẫu này đi.”

Tôi qua, một tờ là bảng cân đối kế toán, một tờ là báo cáo lợi nhuận, và một tờ là báo cáo lưu chuyển tiền tệ.

Trên đó toàn là những con số chi chít và thuật ngữ chuyên môn tôi không hiểu.

Tôi ấm ức : “Em mới tốt nghiệp cấp ba! Làm sao mà hiểu ?”

Anh ta nghiêng người, nắm lấy mặt tôi, từng chữ nhấn mạnh: “Em cũng biết em chỉ mới tốt nghiệp cấp ba, không có kiến thức thì thái độ phải tốt hơn chứ. Anh tốt nghiệp ngành kinh tế top ba thế giới, dạy em mà không thu lãi chút nào sao !”

Tôi cứng họng.

Chết thật, hình như ta cũng có lý.

Sau nửa tiếng mát-xa vai, tôi nhận một quyển “Nguyên lý kế toán cơ bản”.

Tạ Vân Kỳ dùng bút gõ nhẹ lên bàn: “Hôm nay học chương đầu tiên, không hiểu thì hỏi.”

Tôi lật ra xem, toàn là lý thuyết, ngay lập tức thấy đau đầu.

Tôi, một học sinh vừa thi đại học xong, sao lại phải học tiếp chứ?

“Không đúng.” Tôi , “Em đi rồi, chẳng phải nên hướng dẫn em thực chiến sao?”

Tạ Vân Kỳ không kiêng dè lớn: “Chưa học đi đã muốn học chạy à?”

Tôi tức điên, cúi đầu học trong sự bực bội.

Học một lúc, tôi nhận ra, thật khó quá.

Không còn cách nào khác, tôi đành liên tục hỏi Tạ Vân Kỳ.

Nhưng mỗi lần tôi hỏi, ta lại đưa ra một cầu.

Cả ngày hôm đó, tôi phải bóp vai, lưng, mát-xa tay rồi lại đến bóp đầu cho ta.

Những ký ức đen tối của mười mấy năm bị ta áp bức bỗng ùa về.

Tôi cảm thấy không thể tiếp tục thế này .

Kỳ nghỉ hè còn ba tháng, nếu không phản kháng, tôi sẽ mãi bị ta chèn ép!

Hơn nữa, đã hai năm không gặp, tôi không còn là kẻ bám đuôi ta nữa.

Hôm nay tôi nhất định phải cho ta thấy sự lợi của mình!

Tôi đặt quyển sách xuống bàn, đột ngột đứng dậy, định hùng hồn một trận.

Nhưng vì đứng lên quá nhanh, chân tôi đập mạnh vào góc bàn.

Cơn đau khiến nước mắt tôi trào ra ngay lập tức.

Tạ Vân Kỳ hoảng hốt đứng lên, đỡ tôi ngồi xuống, vừa xoa chân cho tôi vừa nhíu mày trách móc: “Gấp cái gì! Còn vụng về như nữa!”

Anh ta trách móc khiến tôi càng ấm ức hơn: “Anh còn mắng em!!”

Tôi đưa tay đẩy ta ra, trong cơn uất ức tôi lớn: “Em sẽ không để bắt nạt nữa đâu! Anh đợi đấy! Rồi sẽ có ngày em phải sợ em!”

“Sợ em?”

Tạ Vân Kỳ nhạo một tiếng, cúi người giữ chặt ghế của tôi để nó không lắc lư, nhướn mày : “Anh cả đời này chỉ sợ mẹ ruột và vợ thôi.”

Luồng khí lạnh lẽo quen thuộc bao trùm lấy tôi đang nức nở.

Anh ta nâng cằm tôi lên, ngón tay mát lạnh nhẹ nhàng lau đi nước mắt, đôi mắt đen sáng lên, giọng đầy vẻ thách thức:

“Mẹ ruột thì em chắc chắn không có cơ hội rồi, ý em là muốn vợ à?”

3

Lúc này tôi đang đứng trước cửa nhà, chân đã không còn đau, đầu thì như muốn nổ tung.

Ai mà ngờ , sau khi Tạ Vân Kỳ câu đó, tôi trong cơn tức giận lại gân cổ đáp ngay: “Đúng! Em sẽ vợ !”

Tạ Vân Kỳ đến nỗi dừng cả tay đang xoa đầu gối cho tôi: “Được thôi, đợi em.”

Đầu tôi như nổ tung, tỉnh táo hẳn ra.

Cứu tôi với! Tôi vừa cái gì !

Nhớ lại chuyện đó tôi chỉ muốn đào một cái hố mà chui xuống!

Cảm giác bức bối toàn thân khiến tôi đá một viên đá vào bụi cây, sau đó hậm hực lấy chìa khóa mở cửa.

May quá, tối nay có thể tạm bình tĩnh lại, sáng mai có lẽ sẽ bớt xấu hổ hơn.

Đột nhiên điện thoại reo, là mẹ tôi gọi.

Vừa bắt máy, đầu dây bên kia tiếng rộn rã vang lên, hoàn toàn không giống như gia đình đang gặp khủng hoảng kinh tế.

“Bảo bối, bố mẹ với dì Tạ Bách Lâm vừa đăng ký một tour du lịch hoàng hôn, giờ tụi mẹ vừa đặt chân lên đảo. Ôi dì Lâm này, phong cảnh trên đảo đẹp quá trời.”

Tôi đứng trước cửa, gió thổi qua tâm trí tôi rối bời.

Bố mẹ tôi thật biết tận hưởng, còn tôi thì hoàn toàn bất ngờ.

Đầu dây bên kia vui vẻ, không khí thật náo nhiệt, vài câu lại nhớ đến tôi, dặn dò:

“Bố mẹ đã nhờ Vân Kỳ chăm sóc con rồi, con phải ngoan ngoãn nghe lời ấy, biết chưa?”

Dì Lâm còn xen vào một câu: “Bảo bối à, con cứ ở phòng cũ của mình nhé, dì đã cho người dọn sạch sẽ trước khi đi rồi.”

“À, con… cái đó, con…”

“Bảo bối, bố mẹ không nhiều , hướng dẫn viên bảo phải đi theo đoàn rồi, tạm biệt con nhé.”

Tiếng tút vang lên, cuộc gọi kết thúc.

Ừ thì, 18 tuổi, bố mẹ tự đi du lịch rồi gửi tôi cho kẻ thù không đội trời chung từ nhỏ, tương lai thật hứa hẹn.

4

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, tôi đã quyết định.

Khu nhà từng xảy ra vụ trộm đột nhập, tôi thì quý mạng sống lại nhát gan, nên thể diện chẳng đáng gì so với an toàn.

Tôi như con sói độc quay đầu trong gió, với dáng vẻ “quyết không chịu thua trời đất”, gõ cửa nhà Tạ Vân Kỳ.

Cửa mở ngay lập tức, Tạ Vân Kỳ khoanh tay dựa vào khung cửa, đôi chân dài nổi bật tạo nên khí thế ngông cuồng, vừa đẹp trai vừa hoang dã: “Ồ, đứa trẻ gửi gắm đây rồi.”

Nghe xong tôi đỏ bừng mặt, khí thế vừa nãy xì hơi hơn nửa, tức giận trừng mắt: “Em không phải trẻ con!”

“Ở đây với thì em là trẻ con.”

Tạ Vân Kỳ , kéo tôi vào nhà, trông có vẻ rất vui.

Tôi ngước lên ta, trong lòng bỗng có chút khó chịu, không muốn bị xem là con nít.

Nhưng cảm giác này tôi cũng không , có lẽ vì đã trưởng thành nên muốn xem là người lớn.

Tôi không phải kiểu người hay nghĩ nhiều, nên cũng không để ý nữa, nhanh chóng bị mùi thức ăn thơm lừng trên bàn thu hút.

Phải thật, Tạ Vân Kỳ nấu ăn rất cừ, mà tôi lại là một đứa mê ăn.

Từ nhỏ đến lớn, vì miếng ăn ngon mà bị ta nắm thóp không ít lần.

Bắt đầu ăn, tôi phát hiện kỹ năng nấu ăn của Tạ Vân Kỳ còn lên tay!

Món nào cũng hợp khẩu vị, y như trước đây.

Tôi hoàn toàn đầu hàng!

Ở đây quả thực là lựa chọn đúng đắn!

Đang ăn ngon lành, tóc tôi bất ngờ bị tay ai đó vén lên, đầu ngón tay mát lạnh vô lướt qua cổ, sợi dây chuyền mỏng manh băng qua xương quai xanh, khiến tôi rùng mình.

“Anh… đang thay dây chuyền cho em à?”

Tạ Vân Kỳ khẽ “ừ” một tiếng, tiếp tục cài chiếc khóa rườm rà, hơi thở phả nhẹ lên cổ tôi.

Chiếc dây chuyền này có thiết bị định vị và liên lạc khẩn cấp.

Hằng năm, dù về nhà trong thời gian ngắn, ta vẫn kiên quyết thay dây chuyền có tên ta liên lạc khẩn cấp cho tôi.

Nhưng trước đây khi thay dây, hình như không… hồi hộp thế này.

“Hay là, để em tự đi.” Tôi , định đưa tay nhận lấy.

“Đừng đậy.”

Tạ Vân Kỳ dùng một tay giữ chặt vai tôi, “Xong rồi.”

Anh ta đi đến ngồi đối diện, ngắm sợi dây chuyền vừa đeo, vẻ mặt rất hài lòng.

Bị đến mức không tự nhiên, tôi vội vàng ăn hết bữa, tắm rửa rồi trở về phòng.

Nửa tiếng sau, cửa phòng tôi vang lên tiếng gõ.

Mở cửa ra, là Tạ Vân Kỳ vừa tắm xong, mái tóc ướt hơi khô, mặc áo phông trắng đơn giản.

“Tắm xong rồi, muốn chuyện chính với em.”

“Chuyện gì?” Tôi tò mò.

Anh ta đẩy nhẹ cửa, cúi đầu tôi, hơi thở nóng ẩm sau khi tắm phả vào mặt: “Chuyện em muốn vợ , giờ phải thực hiện lời hứa rồi.”

Tôi ngẩng phắt đầu!

Hoảng hốt lấy tay che người: “Không phải, không có, đừng… đừng bậy!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...