Mấy bài đăng hot cứ thay phiên nhau, nội dung đều xoay quanh từ “nước miếng”. Tôi chính thức trở thành “ngôi sao” trong công ty!
Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ tôi thấy xấu hổ thế này, quyết tâm không thèm chuyện với Châu Tự nữa. Dù có năn nỉ thế nào, tôi cũng sẽ không mở lời!
Tự mình tuyên bố chiến tranh lạnh suốt một ngày.
Tối hôm đó, Châu Tự len lén vào phòng tôi.
Tôi quay đầu, tập trung vào việc dưỡng da, hoàn toàn không .
Ai ngờ, quỳ phịch xuống ngay cạnh chân tôi, lớn:
“——Bà xã, sai rồi!”
Tôi có hơi bất ngờ, vẫn không thèm .
Anh chìa ra một tờ giấy. Đó là bản thỏa thuận tiền hôn nhân.
Anh :
“Anh tự ý thêm điều khoản mới, em xem có hài lòng không?”
Tôi liếc qua một cái.
“Không bà xã bẽ mặt trước mọi người.”
Ừ thì cũng tạm , tôi vẫn giả vờ chưa tha thứ.
Ánh mắt tôi rơi xuống dòng chữ lớn trên đầu tờ giấy: “Nội quy bà xã”.
Tôi nghiến răng :
“Châu Tự, chép lại Nội quy bà xã mười lần!”
Anh ngẩng đầu:
“Anh chép xong là em hết giận chứ?”
Tôi không đáp, thực ra đã chẳng giận nữa rồi.
Anh đề nghị:
“Hay là em quay video, đăng cảnh chép nội quy lên nội bộ công ty. Thế là cả hai cùng mất mặt, công bằng nhé?”
Tôi hừ lạnh:
“Anh chỉ muốn công khai quan hệ thôi đúng không?”
Anh đáp tỉnh bơ:
“Cưới nhau rồi, sao không công khai?”
Thực ra, vấn đề nằm ở tôi.
Tôi không muốn công khai, vì nếu quan hệ giữa tôi và Châu Tự bị lộ, thì gì còn tự do như bây giờ.
Cuối cùng, thế đảo ngược. Người dỗ dành lại thành tôi. Nhưng dỗ Châu Tự dễ lắm, chỉ cần hôn vài cái là xong.
Cuộc sống đi tại Tập đoàn Húc Nhật đã hơn hai tháng, tôi không chỉ quen với đồng nghiệp thân thiện mà cảm với Châu Tự cũng tiến triển vượt bậc.
Tối đó, tôi và Châu Tự nằm trên giường, tranh cãi xem ai là người “thả thính” giỏi hơn hồi mới cưới.
Điện thoại đột nhiên kêu một tiếng.
Tôi gằn giọng:
“Đợi đấy, lát nữa tôi sẽ tính sổ với !”
Tin nhắn là từ một đồng nghiệp rất thân với tôi, kèm theo đoạn trò chuyện.
Đổng Sam Sam:
“Xinh Xinh, mấy chuyện này có thật không?”
“Tớ không nghĩ cậu là kiểu người như , họ có người chụp ảnh.”
“Cậu có muốn lên nhóm công ty để giải thích không?”
Tôi mở đoạn trò chuyện ra, thấy vài bức ảnh.
Lần lượt là cảnh Châu Tự lên xe tôi ở đầu đường, tôi lên xe ở đầu đường khác, rồi cảnh hôn tôi, tôi hôn – giữa dòng xe cộ tấp nập, ngọt ngào không tả .
Tôi đá chân :
“Tất cả là tại , bị lộ hết rồi!”
Anh lại ghé sát, ôm lấy vai tôi, cùng tôi xem tiếp đoạn trò chuyện.
Phía dưới, có những lời rất khó nghe.
Người ta bảo tôi cố mặc đồ sexy để quyến rũ , còn tôi là loại phụ nữ bề ngoài giả vờ ngây thơ, sau lưng lại thích “bé ba” cho đại gia.
Gương mặt ngay lập tức nghiêm lại, cầm lấy điện thoại:
“Anh sẽ cho người điều tra, chuyện này để xử lý.”
“Thôi, công khai đi.” Tôi .
Cách tốt nhất để giải quyết chuyện này là để mọi người biết tôi và vốn đã là một đôi. Không có bất kỳ mối quan hệ bất chính nào cả.
Anh liếc tôi một cái, rồi rút ra từ dưới gối… giấy đăng ký kết hôn.
“Anh công khai ngay bây giờ.”
Tôi nghi ngờ :
“Anh mong đợi điều này từ lâu lắm rồi đúng không? Nếu không sao giấy đăng ký kết hôn lại nằm sẵn dưới gối ?”
Anh cầm giấy, chụp một bức ảnh. Tôi nghĩ định đăng lên trang cá nhân, cũng không để ý nữa mà quay sang trả lời tin nhắn của Đổng Sam Sam.
Tôi:
“Thật ra tớ chính là bà chủ của các cậu đấy!”
Đổng Sam Sam:
“???”
“Không đấy chứ? Tớ đang hoang mang đây.”
Tôi , tiện tay lấy giấy đăng ký kết hôn từ tay Châu Tự, chụp một bức ảnh gửi cho ấy.
Tôi:
“Giờ thì tin chưa?”
Đổng Sam Sam:“Trời đất!!!”
“Không ngờ bà chủ lại ở ngay bên cạnh tớ!!!!”
Sau một lúc trò chuyện, ấy bất ngờ hỏi:
“Có cần tớ gửi mấy bức ảnh đó lên nhóm công ty để giải thích không?”
Tôi:
“Được đó.”
Ngay giây tiếp theo, nhắn lại:
“Không cần nữa, Châu tổng đã giải thích rồi.”
Kèm theo một ảnh chụp màn hình.
Tôi mở ra xem, chết lặng trong vài giây.
Anh ấy đăng bức ảnh giấy đăng ký kết hôn lên nội bộ công ty!
Trong loạt thông báo nghiêm túc như báo cáo, thông tin dự án, quy định công ty… bỗng nhiên xuất hiện một bức ảnh giấy đăng ký kết hôn, trông không thể nào nổi bật hơn.
“…”
Trời ơi! Mất mặt quá!!!
10
Lần đầu tiên trong đời tôi không muốn đi .
Nhưng nghĩ đến đám đồng nghiệp dễ thương, tôi vẫn cố gắng bò ra khỏi giường. Coi như đi lần cuối để từ biệt mọi người .
Trên đường, Châu Tự cứ ôm lấy tôi, lời an ủi:
“Không sao đâu, vợ chồng hợp pháp khoe cảm thì có gì đâu mà ngại?”
Khoe cảm đúng là chẳng có gì đáng , có ai khoe thẳng lên nội bộ công ty không? Làm như là tổng giám đốc oai phong lắm ấy!
Xe lái thẳng vào bãi đỗ của công ty.
Cả hai cùng bước vào thang máy riêng của tổng giám đốc, trực tiếp lên tầng văn phòng.
Tôi nghĩ như có thể tránh sự trêu chọc của đồng nghiệp. Nhưng vừa ra khỏi thang máy, tôi đã thấy trước cửa văn phòng tổng giám đốc treo một tấm băng rôn đỏ rực.
“Nhiệt liệt chào mừng bà chủ đến thăm văn phòng tổng giám đốc!”
“…”
Quê mùa, sến súa, buồn chết mất!
Bên cạnh, Châu Tự không nhịn thành tiếng.
Anh vỗ vai tôi, cố nén :
“Bà chủ, mời vào kiểm tra công việc.”
“…”
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, từng bước một đi vào văn phòng tổng giám đốc, đổi lại là tiếng vỗ tay và reo hò nồng nhiệt từ các đồng nghiệp.
Thật ngại ngùng, không đến mức như tôi tưởng tượng.
Tôi lặng lẽ về chỗ ngồi của mình, chậm rãi ngồi xuống.
Cả buổi sáng trôi qua, đồng nghiệp xung quanh đều rất thân thiện. Họ không tránh nhắc đến chủ đề “bà chủ”, cũng không quá nhiệt thái quá. Không có huống đáng sợ nào như tôi đã nghĩ.
Mọi thứ đều ổn cả.
Ngoại trừ… Châu Tự.
Da mặt này đúng là dày thật, còn dám gọi điện nội bộ cho đồng nghiệp khác, mấy câu như:
“Nhờ bà chủ mang giúp tài liệu này vào.”
Đây là thứ người ta có thể thốt ra sao?!
Mặt tôi đỏ bừng vì tức, xông thẳng vào văn phòng tìm tính sổ, đồng thời tuyên bố trưa nay đừng hòng tôi đi ăn với .
Bữa trưa, tôi cùng đồng nghiệp đến căng-tin công ty ăn.
Tâm trạng tôi vốn đã bình ổn, rồi lại dậy sóng vì một món quà nhỏ.
Sau khi lấy xong phần ăn, nhân viên bếp từ tốn lấy một túi giấy tinh xảo bên cạnh, đưa cho tôi và tươi:
“Bà chủ đưa đấy. Có gì thì cảm ơn bà chủ nhé.”
Tôi bất giác ngẩng lên .
“Ê!”
Đổng Sam Sam cùng mấy đồng nghiệp khác đứng bên cạnh, không nhịn bật .
Tôi trừng mắt họ, cố gắng giữ bình tĩnh, nhận túi quà rồi theo họ đi về bàn ăn.
Túi quà mỗi người đều có một phần.
Bên trong là những món đồ rất đa dạng: thiết bị điện tử mới nhất, mỹ phẩm cao cấp, kẹo cưới và vài món đồ nhỏ xinh, phù hợp cho mọi lứa tuổi.
Tôi hoàn toàn không biết gì về chuyện này, chắc chắn là do Châu Tự sắp xếp.
Trong lúc ăn, đồng nghiệp liên tục nhận ra tôi, mỉm chào hỏi và cuối cùng luôn kèm thêm một câu:
“Cảm ơn bà chủ nhé.”
“…”
Đúng là một trải nghiệm việc mới lạ và đặc biệt.
Buổi chiều, tôi đến phòng nhân sự để thủ tục nghỉ việc. Chắc ưu ái đi “luồng xanh”, chỉ vài phút là xong.
Không còn chức vụ, cũng chẳng còn gì vướng bận, tôi ung dung mang đôi giày cao gót, đi thẳng đến văn phòng của Châu Tự.
Đẩy cửa bước vào.
Anh đang ngồi sau chiếc bàn việc lớn, thấy tôi liền mỉm , bông :
“Thư ký kiểu gì thế? Vào phòng mà không gõ cửa?”
Tôi đắc ý:
“Tôi giờ là bà chủ cơ mà.”
“Ồ?” Anh nhướn mày. “Vậy bà chủ có chuyện gì quan trọng sao?”
Tôi , bước lại gần:
“Xem thử chỗ này có giấu nhân nhỏ nào không.”
Anh nhanh tay kéo tôi ngồi lên đùi, ôm lấy tôi:
“Em chẳng phải là nhân nhỏ của sao?”
Đồ không đứng đắn! Tôi vờ đánh một cái.
Nhìn đống tài liệu ngổn ngang trên bàn, tôi bĩu môi:
“Anh định việc đến bao giờ mới xong đây?”
Anh tỏ ra hiểu ý ngay:
“Bà chủ có kế hoạch gì à?”
Tôi giơ ví tiền lên:
“Nhận lương rồi, mời đi ăn.”
Anh lập tức đáp:
“Thế thì phải việc nhanh lên, không thể phụ lòng bữa ăn này .”
Tôi ở lại văn phòng đến tận 6 giờ chiều.
Khi công việc của kết thúc, cả hai cùng nắm tay nhau xuống bãi đỗ xe.
Chiếc xe rời khỏi Tập đoàn Húc Nhật.
Nhìn trời chiều rực sắc đỏ, tôi nghĩ lại hành trình ngắn ngủi trong công ty.
Cưa đổ một người chồng hoàn hảo, thế nào cũng thấy lời!
Hehe.
-Hết-
Bạn thấy sao?