Tôi còn đang choáng váng thì đã bị đưa về nhà.
Về đến nhà, dì giúp việc hỏi tôi có muốn ăn chè đu đủ tuyết nhĩ không. Tôi gật đầu.
Dì đặt bát chè lên bàn ăn. Tôi vừa ngồi xuống định ăn thì Châu Tự đã bê cả bát chè lên, nắm tay tôi, dắt thẳng lên lầu hai, rẽ trái vào phòng tôi.
Chén chè đu đủ đặt sang một bên, đẩy tôi ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn, cúi đầu, lại định hôn tiếp.
Tôi thật sự không đỡ nổi nữa, vội đưa tay ngăn lại:
“——Đợi đã, đợi đã, rõ ràng trước thì hơn.”
Anh khựng lại một chút, rồi gật đầu, kéo một chiếc ghế nhỏ, ngồi xuống bên cạnh chân tôi.
Tôi vừa ăn chè đu đủ vừa hỏi:
“Cuộc hôn nhân của chúng ta là do một tay sắp đặt sao?”
Anh chậm rãi gật đầu.
Tôi mỉm :
“Từ khi nào thì thích tôi?”
“Thời cấp ba.”
Tôi ngạc nhiên:
“Nhưng lúc đó chúng ta đâu quen biết nhau?”
Anh đáp:
“Chỉ là em không biết thôi.”
“…”
Tự nhiên trong câu nghe ra chút oán trách.
Tôi tò mò:
“Sao hồi đó không theo đuổi tôi?”
Châu Tự thành thật:
“Hồi đó coi như là trèo cao.”
Tôi chợt nhớ ra, Tập đoàn Húc Nhật chỉ mới phát triển mạnh trong vài năm gần đây. Nhà luôn trong giai đoạn đi lên, còn nhà tôi lại đang xuống dốc. Cuộc hôn nhân này là để thúc đẩy một hợp tác lớn, tính ra nhà tôi còn nhờ cậy nhà nhiều.
Tôi lẩm bẩm:
“Nhưng kết hôn rồi thì cũng có thể mà.”
“Thỏa thuận tiền hôn nhân.”
Anh nhẹ:
“Nhỡ tỏ mà em lại đòi ly hôn, thì còn biết sao?”
“…”
Tôi cũng không đến mức quá đáng thế.
Nhân tiện tôi cũng đã chán ghét cái thỏa thuận tiền hôn nhân đó từ lâu, liền buột miệng:
“Sửa lại thỏa thuận đi.”
Anh gật đầu:
“Được thôi.”
Dường như đã chuẩn bị sẵn, lấy giấy bút ra. Nhưng khi vừa đặt bút, lại mấy lần ngừng lại, quay sang tôi.
Tôi đặt bát chè xuống, :
“Nhìn tôi gì? Viết cầu của đi.”
Anh đáp:
“Anh không có cầu, chỉ cần là em.”
Tên này biết chuyện ghê. Sao tự dưng bây giờ lại giỏi chứ?
Tôi lườm , rồi cầm lấy bút, viết lên giấy:
“Không lừa tôi, không cáu với tôi, có chuyện gì cũng không giấu tôi…”
Một hơi viết liền tám điều, trang giấy chi chít chữ của mình, tôi buột miệng :
“Hay gọi luôn là Nội quy bà xã đi.”
Châu Tự gật đầu:
“Nghe cũng hợp lý.”
Anh cầm tờ thỏa thuận, hỏi:
“Ký ở đây à?”
Thái độ thẳng thắn và dễ dàng chấp nhận của khiến tôi hơi ngẩn ra. Tôi xòe tay che tờ giấy, hỏi:
“Anh không muốn suy nghĩ thêm à?”
Anh dứt khoát ký tên, rồi tôi:
“Em không biết đã chờ ngày này lâu đến mức nào đâu.”
Đồ đàn ông ranh mãnh, đúng là biết lời ngọt ngào.
Tôi bật , cúi xuống hôn nhẹ lên má .
Ăn xong chè, thỏa thuận cũng sửa xong, tôi bỗng nhớ đến những lần lạnh nhạt với mình trước đây, nhân lúc rảnh rỗi liền bắt đầu tính sổ.
Điều đầu tiên.
“Tại sao lại chê cà phê em pha? Rõ ràng em không bỏ nhiều đường, em thử rồi, đâu có ngọt!”
Anh đáp:
“Chỉ cần em pha, thì đều ngọt.”
“…”
Được rồi, coi như qua.
Điều thứ hai.
“Tại sao em chỉ đáng tạp vụ trong phòng thư ký? Em không thể thư ký của sao? Anh khinh thường em đúng không?”
“Anh oan quá.” Anh , “Nếu em thư ký của , thì còn tâm trí nào mà việc?”
“Suốt ngày nghĩ đến em, lỗi là ở .”
“…”
Được rồi, coi như qua nốt.
Tôi đếm từng ngón tay, định tiếp tục liệt kê thêm vài tội danh nữa, ví dụ như chuyện mê việc đến mức quên vợ. Nhưng chưa kịp , đã đột ngột cúi xuống, giữ chặt tôi, khàn giọng hỏi:
“Tối nay có thể ở lại không?”
Tôi hừ một tiếng, đạp ra:
“Không . Về phòng của mà việc tiếp đi!”
8
Ngày đầu tiên của cuộc sống đương sau hôn nhân.
Châu Tự nhất quyết đòi đi cùng tôi, tôi kiên quyết từ chối.
Đùa chắc? Tôi không muốn để lộ mối quan hệ giữa mình và ấy, lỡ mà đồng nghiệp biết, sau này gì còn cơ hội hóng chuyện trong phòng trà nữa.
Đang việc, điện thoại nội bộ reo lên.
Tôi bắt máy, hỏi:
“Châu tổng muốn gọi cà phê à?”
Anh trả lời:
“Nhớ em.”
“…”
Quả nhiên Yên Khả không sai, tên này dám dùng điện thoại nội bộ để tán tỉnh thật.
Giữa ánh mắt của bao người trong văn phòng, tôi đỏ mặt, cố giữ giọng nghiêm túc hỏi:
“Vậy là tài liệu nào cần em mang vào cho ?”
Anh đáp:
“Nhớ em quá, vừa nãy ký tài liệu còn ký nhầm thành tên em rồi.”
“…”
Tôi vội che miệng, hạ giọng trách:
“——Châu Tự!”
Anh bật . Giọng trầm ấm, như dòng rượu ngon len lỏi trong lòng tôi, khiến tôi bỗng dưng cảm thấy ngọt ngào.
Khóe môi bất giác cong lên, :
“Mười giờ có cuộc họp, em đến biên bản họp nhé.”
“Được ạ.” Tôi đáp bằng giọng công việc.
Anh lại thêm:
“Thật ra chỉ là muốn gặp em thôi, họp hành chán lắm, em thì đỡ hơn.”
Tên đàn ông này…!
Tôi vừa muốn mắng, vừa sợ giọng mình khiến đồng nghiệp xung quanh để ý, đành nuốt lại, tiện tay rút một tài liệu từ bàn, gõ cửa bước vào văn phòng .
Vừa thấy tôi, lập tức dang tay, như chờ tôi lao vào lòng.
Tôi đặt tài liệu xuống bàn, giả vờ nghiêm giọng:
“Trong giờ việc, nghiêm túc một chút đi!”
Anh kéo tôi ngồi lên đùi, thì thầm sát tai:
“Muốn không nghiêm túc… đã lâu rồi.”
Ngay lúc này, cả thời gian và địa điểm đều không phù hợp, tôi vội kéo câu chuyện về chủ đề khác:
“Trợ lý Lý đâu? Dạo này sao không thấy ta?”
“Đi công tác rồi.”
Tôi nghi ngờ:
“Hình như gần đây ta đi công tác suốt thì phải?”
Trước đây, trợ lý Lý và trợ lý Triệu thay phiên nhau đi công tác.
Đột nhiên, tôi ngộ ra:
“… Đừng là, biết rồi?”
Anh đáp rất thản nhiên:
“Ai bảo ta có ý với em.”
Tôi nhẹ vào ngực :
“Em giải quyết xong chuyện đó rồi mà!”
“Không yên tâm.” Anh , “Đúng lúc tỉnh khác có dự án mới, để ta qua đó trưởng dự án luôn.”
Dường như là một lần thăng chức, nên tôi cũng không truy cứu thêm.
Nhưng Châu Tự bỗng nhiên nhắc lại với vẻ ghen tuông:
“Em dám nhắc đến người đàn ông khác trước mặt ? Anh phải em.”
Anh giữ chặt eo tôi, kề sát tai, từng cái hôn nhẹ nhàng đầy cố ý.
“…”
Cái này đâu phải , rõ ràng là muốn hôn tôi mà!
Sau một lúc “cạ má cạ tai”, tôi bước ra khỏi văn phòng với gương mặt đỏ ửng, cúi đầu, lấy tài liệu che mặt, như kẻ vừa phạm lỗi.
Có lẽ biên bản họp hôm đó của tôi tốt, từ đó về sau, cuộc họp nào cũng gọi tôi tham gia.
Buổi họp đầu tuần.
Vừa trải qua một cuối tuần đầy “vui vẻ” với Châu Tự, sáng thứ Hai tôi mệt rã rời, vừa buồn ngủ vừa uể oải, cơ thể còn đau nhức.
Đến mười giờ sáng, tôi cố nén cơn ngáp, bước vào phòng họp cùng mọi người.
Các trưởng bộ phận lần lượt phát biểu, cùng thảo luận tiến độ công việc.
Tôi cố gắng tập trung ghi chép, không cách nào chống lại cơn buồn ngủ đang ập đến.
Giọng của trưởng phòng dự án thực sự ru ngủ, giống hệt thầy dạy lịch sử hồi cấp ba của tôi. Ngày xưa mỗi lần nghe giảng tôi đều buồn ngủ, bây giờ thời gian trôi qua, thói quen vẫn không thay đổi.
Đầu tôi bất ngờ gục xuống, rồi giật mình tỉnh dậy.
Bên tai vang lên tiếng khẽ.
Tôi quay đầu, thấy Châu Tự đang nhàn nhã tôi.
Tôi lườm , ánh mắt như muốn : Nhìn gì mà ? Không phải tại thì tôi đâu phải chịu khổ thế này!
Anh viết gì đó lên giấy, rồi đẩy về phía tôi bằng đầu ngón tay.
Tôi ngước mắt lên, thấy trên tờ giấy vừa đẩy qua chỉ viết hai chữ: “Nước miếng”.
… Không thể nào chứ?!
Tôi vội đưa tay lên lau loạn xạ quanh miệng, rõ ràng chẳng có nước miếng gì cả, sạch sẽ tinh tươm.
Dám trêu tôi!
Tôi tiếp tục lườm .
Anh lại , nụ vừa rạng rỡ vừa đáng ghét.
Đúng lúc đó, trưởng phòng dự án kết thúc phần phát biểu, đến lượt Châu Tự lên tiếng.
Anh gõ nhẹ ngón tay vào micro, hắng giọng và bắt đầu:
“Ừm, về vấn đề nước miếng…”
Cả phòng họp bỗng im phăng phắc.
Tôi nhớ lại cách trêu tôi vừa nãy, chẳng thèm giữ thể diện cho tôi, bật thành tiếng.
Hừ, giờ thì đến lượt mất mặt rồi nhé!
Châu Tự giữ vẻ mặt nghiêm túc, quay sang tôi, ánh mắt đầy thích thú:
“Lương Hi, nhắc lại câu vừa rồi mười lần.”
“…”
9
Không ai muốn biết cảm giác nhắc đi nhắc lại mười lần từ “nước miếng” là thế nào, và tôi cũng chẳng muốn nhớ lại. Chỉ biết hôm đó tôi xấu hổ đến mức không còn mặt mũi nào nữa.
Ngay lập tức, chuyện này lan truyền khắp diễn đàn và nhóm chat công ty.
“Châu tổng sao lại nhắc đến nước miếng trong cuộc họp thế?”
“Cái nước miếng kia có phải nghĩa như tôi đang nghĩ không?”
“Ai đó ơn tôi nghe, nhắc mười lần từ ‘nước miếng’ trước mặt các sếp lớn là cảm giác gì?”
“Trời ơi, muốn độn thổ! Ngón chân tôi đang quặp vào hết rồi đây!”
Bạn thấy sao?