Thứ Hai, họp đầu tuần.
Sếp lỡ lời, cả phòng im phăng phắc, chỉ mình tôi khúc khích.
Sếp mặt đen sì: “Lương Hi, lặp lại câu vừa rồi mười lần.”
Tôi: “…”
Buổi tối về nhà.
Sếp quỳ gối, tôi đứng thẳng.
Hai tay chống hông, tôi nghiêm nghị: “Châu Tự, chép nội quy chồng mười lần!”
Sếp: “…”
1
Tôi và Châu Tự kết hôn vì lợi ích thương mại.
Nhà ấy giàu, nhà tôi cũng giàu. Để cả hai bên càng giàu hơn, chúng tôi về chung một nhà.
Tính đến giờ, chúng tôi đã kết hôn ba tháng, và tôi bắt đầu thấy có chút phiền lòng.
Hình như… tôi thích Châu Tự mất rồi.
Điều này đáng lẽ rất bình thường, dù sao thì gương mặt của ấy mệnh danh là “ thêm một lần nữa là muốn đầu hàng” – một vũ khí hạng nặng cấp cao. Tôi cầm cự ba tháng mới đầu hàng, tính ra cũng là khá kiên cường.
Điều này cũng đáng để ăn mừng, vì dù sao ấy cũng là chồng tôi. Một cuộc hôn nhân có cảm chắc chắn sẽ bền lâu hơn một cuộc hôn nhân không cảm.
Nhưng…
Giữa tôi và ấy lại có một bản hợp đồng tiền hôn nhân!
Bản hợp đồng này thực ra có rất nhiều điều khoản, bởi cả hai gia đình đều không phải dạng vừa. Số lượng giấy tờ chia tài sản đủ để khiến tay tôi mỏi nhừ khi ký.
Nhưng thứ khiến tôi bận tâm là bản hợp đồng mà chỉ tôi và ấy tự thảo ra với nhau, nội dung về cuộc sống sau hôn nhân.
Yêu cầu của Châu Tự dành cho tôi rất đơn giản: Làm một người vợ đạt tiêu chuẩn.
Còn cầu của tôi dành cho ấy chỉ có ba điều:
Đời sống cá nhân phải trong sạch.Phong cách sống phải lành mạnh.Chỉ về tiền, không về cảm.
Khi ký hợp đồng, tôi đã hùng hồn tin rằng, dù đã kết hôn, tôi vẫn có thể sống như một “người độc thân trá hình”, độc lập và tự do.
Không ngờ, người đầu tiên vỡ quy tắc, chuyện cảm lại là tôi. Thật đúng là tự vả vào mặt mình mà!
Cái tội mê nhan sắc đúng là người…
Từ khi nhận ra mình có cảm với Châu Tự, tôi bắt đầu thấy lúng túng khi ở cạnh ấy.
Tôi không ngừng muốn ngắm .
Trước đây, ở nhà, tôi và ấy ai việc nấy, bình yên vô sự. Anh bận rộn với sổ sách công ty, tôi chăm chút nghiên cứu mấy món đồ trang điểm đẹp.
Nhưng giờ tôi không tài nào tập trung nữa.
Chỉ cần biết ở trong thư phòng, tôi sẽ không kiềm chế nổi mà mang cho một đĩa trái cây hoặc một cốc cà phê.
Anh tháo cặp kính gọng vàng xuống, xoa xoa thái dương, ngẩng lên tôi:
“Có việc muốn nhờ à?”
“Không có,” tôi lập tức phủ nhận, rất nhanh lại đổi ý, lí nhí :
“… Có.”
“Thế đi.” Anh tựa vào ghế, đưa tay cầm cốc cà phê tôi đưa, nhấp một ngụm rồi hơi cau mày.
“Không hợp khẩu vị à?” tôi hỏi.
“Ngọt quá,” trả lời.
Lạ nhỉ, rõ ràng tôi đâu có bỏ nhiều đường.
Dưới ánh mắt giục giã của , tôi bắt đầu vào việc chính:
“Em muốn đến công ty , xếp cho em một vị trí nào đó đi.”
Đây là ý kiến của thân.
Cô ấy , cứ ngày ngày nhàn nhã đi dạo phố uống trà như một phu nhân giàu có, thì chẳng bao giờ cưa đổ ông chồng cuồng công việc như Châu Tự.
Muốn ấy hoàn toàn mình, tôi phải xuất hiện ngay trước mắt ấy cả ngày lẫn đêm.
Tôi hiểu rõ điều này, nên chủ đề nghị:
“Em thư ký của không?”
Châu Tự không biết nghĩ đến điều gì, bất chợt khựng lại rồi thẳng thắn :
“Thư ký thì không .”
Tôi vô thức bĩu môi.
“Vậy tạp vụ đi.” Anh nhượng bộ một bước. “Vào phòng thư ký tạp vụ.”
“…”
Làm tạp vụ thì tạp vụ, dù sao cũng coi như đã chen chân vào phòng thư ký của ấy.
2
Rất nhanh sau đó, tôi trở thành nhân viên của văn phòng tổng giám đốc Tập đoàn Húc Nhật.
Cầm tấm thẻ nhân viên trên tay, ba chữ “Tổng Giám Đốc” in phía dưới tên mình, tôi không kìm mà tít mắt.
Từ đây đến văn phòng của Châu Tự chỉ cách một bức tường, vô cùng thuận tiện để tôi xuất hiện trong tầm mắt ấy.
Nhưng niềm vui chưa kéo dài lâu, tôi đã phát hiện ra vấn đề.
Người không phận sự nếu không gọi thì không bước vào văn phòng tổng giám đốc, mà Châu Tự thì gần như chẳng bao giờ hạ mình đến văn phòng tổng giám đốc bên ngoài. Cần gặp ai, chỉ việc nhấc máy gọi nội bộ.
Cả một ngày trôi qua, ngay cả bóng dáng Châu Tự tôi cũng không thấy.
Thế này thì biết đến bao giờ tôi mới cưa đổ ông chồng cuồng công việc đây?!
Tôi buồn bã than thở với thân, ấy khuyên tôi nên nghĩ thoáng:
“Người ta gọi điện là để việc nghiêm túc, còn cả ngày cậu chẳng đụng đến một góc tài liệu, cậu đợi Châu Tự gọi điện để tán tỉnh cậu chắc?”
Hai chữ “tán tỉnh” khiến tôi đỏ mặt.
Tôi bực bội : “Anh ấy dám gọi, tôi dám tán!”
Không ngờ lời vừa ra, Châu Tự lập tức tìm tôi thật.
Điện thoại nội bộ reo, giọng trầm lạnh vang lên từ đầu dây bên kia:
“Đem một cốc cà phê vào đây.”
“Cạch” – điện thoại cúp máy ngay.
Chẳng có thời gian để tán tỉnh gì cả.
Tôi nghiến răng thầm mắng cái đồ đàn ông vô tâm này, vẫn ngoan ngoãn đứng dậy pha cà phê trong phòng trà.
Gõ cửa rồi bước vào, tôi lễ phép :
“Tổng giám đốc, cà phê của đây.”
“Đặt đó đi.” Anh hất cằm ra hiệu.
Tôi chậm rãi bước lên, ánh mắt bất giác về phía Châu Tự.
Anh ngồi sau chiếc bàn việc lớn, sau lưng là một bức tường đầy sách. Anh hơi cúi đầu, đầu ngón tay cầm chiếc bút máy viền vàng, phác thảo gì đó trên giấy.
Bộ vest ba mảnh phẳng phiu chỉnh tề vẫn mặc ngay ngắn, còn chiếc cà vạt kẻ sọc xanh đậm trên cổ là do tôi buộc cho lúc sáng.
Tôi đặt cốc cà phê bên tay , đẩy ghế ra, ngẩng đầu tôi:
“Làm quen chưa?”
“Hơi buồn chán.” Tôi thành thật trả lời.
“Anh tưởng em thích công việc nhàn hạ chứ.”
Tôi ngẩng mắt lên :
“Bận rộn một chút vẫn hơn.”
Tôi nghĩ thầm, tốt nhất là bận rộn kiểu thường xuyên xuất hiện trước mặt ấy.
“Hiểu rồi.” Anh gật đầu.
Khối lượng công việc tăng đáng kể, cụ thể là mọi việc từ chuyển tài liệu đến pha cà phê giờ đều thuộc về tôi, đúng nghĩa là “tạp vụ”.
Tuy nhiên, điều này cũng khiến tôi có cơ hội ấn tượng trước mặt Châu Tự nhiều hơn, tôi rất hài lòng.
Song song với việc “ ý”, tôi còn tận dụng các món quà nhỏ và trà chiều để chiếm thiện cảm của đồng nghiệp.
Cuối cùng, khi họ bàn chuyện phiếm cũng đã chịu kéo tôi vào cuộc!
Giờ nghỉ trưa.
Tôi khuấy tách trà đỏ trong tay, nghe một đồng nghiệp trêu:
“Lương Hi, kể nghe xem, lần đầu gặp tổng giám đốc, cảm giác thế nào?”
Tôi nhạt:
“Cũng khá rung .”
Đây là sự thật.
Lần đầu gặp Châu Tự là trong tiệc sinh nhật của bố tôi.
Anh ấy đến trễ, tay xách áo vest, chỉ mặc áo sơ mi và ghi-lê, sợi dây xích bạc trước ngực khẽ ánh lên.
Mái tóc hơi rối, một cơn gió bất chợt thổi qua tóc trước trán hất lên, để lộ sống mày hoàn mỹ. Anh ngẩng đầu , thần thái trong ánh mắt như khiến cả bữa tiệc phút chốc mất đi ánh hào quang.
Khuôn mặt đó đúng là “bảo bối giữ vững khí thế”. Ai cũng quên mất đến muộn, chỉ còn lại dáng vẻ cao quý không kém phần lịch thiệp của khi trò chuyện với mọi người.
“Không lòng đâu,” một đồng nghiệp thân thiết khoác vai tôi, như . “Tổng giám đốc có vợ rồi đấy!”
“Hả?” Tôi giả vờ ngạc nhiên.
Dù cuộc hôn nhân của tôi và Châu Tự là công khai, mọi người chỉ biết tổng giám đốc đã cưới thiên kim tiểu thư của Tập đoàn Thế Gia, chứ không biết người đó chính là tôi.
Đó là nhờ vào sự bảo vệ của bố mẹ, họ muốn tôi có thể lớn lên khỏe mạnh và hạnh phúc.
“Ba tháng nay, tổng giám đốc chưa tăng ca một ngày nào. Trước đây ấy nổi tiếng là cuồng công việc, một ngày ước gì có 48 tiếng để việc.”
Tôi chớp mắt, muốn phản bác. Châu Tự đúng là không tăng ca ở công ty, về nhà ấy vẫn việc thâu đêm!
“Đây không phải là kiểu người chọn mỹ nhân thay vì giang sơn sao?” Một đồng nghiệp khác phụ họa.
Lại có người nhướn mày tò mò hỏi tôi: “Chúng tôi đều nghĩ tổng giám đốc chắc chắn vợ lắm, nếu không thì một người cuồng công việc như ấy sao chịu tan đúng giờ mỗi ngày? Nhất định là để về nhà với vợ chứ gì!”
“…”
Đúng là nghĩ nhiều quá rồi.
Thực tế là vợ ấy mỗi ngày đều đúng giờ đến công ty chỉ để “theo đuổi” chồng mình.
3
Để nhanh chóng cưa đổ Châu Tự, tôi dành rất nhiều tâm sức vào chuyện ăn mặc.
Những bộ đồ công sở của các thương hiệu lớn dần chiếm một góc trong tủ quần áo của tôi. Tôi thay đồ mỗi ngày, biến hóa đa dạng, chỉ để thu hút sự ý của .
Bạn thấy sao?