5
Vợ tôi mẹ, giọng run run: “Mẹ, mẹ sẵn sàng để họ bịa đặt như , chỉ để họ không biết con là con mẹ sao?”
Mẹ ấy đáp: “Mẹ vì muốn tốt cho con. Mọi chuyện đã đến nước này, con không nên tổ chức đám cưới nữa, quá mất mặt rồi.”
Vợ tôi bật khóc, cắt ngang lời bà: “Mẹ, con không gì sai cả! Con không xấu xa, sao con không thể kết hôn?”
Mẹ ấy thở dài: “Con tưởng mẹ không muốn con mình kết hôn sao? Con nghĩ thử đi, nếu con mặc váy cưới, mọi người sẽ nhận ra con chính là trong video. Khi đó, đám cưới sẽ hạnh phúc ư? Họ sẽ chúc phúc cho con, hay nhạo sau lưng? Mẹ là vì con, sao con không hiểu?”
Vợ tôi không nên lời. Tôi và ấy đều hiểu ý bà.
Dù có giải thích, dù có lấy lại danh dự, một khi đám cưới diễn ra, ấy sẽ trở thành trò trong mắt mọi người.
Những ngày qua, vợ tôi tạm quên đi nỗi đau bằng việc chuẩn bị đám cưới. Nhưng giờ, ấy không thể chịu nổi nữa, chạy vào phòng ngủ và đóng sầm cửa lại.
Không lâu sau, tiếng khóc xé lòng vang lên: “Tại sao người chịu tổn thương lại là con? Con đâu có gì sai, tại sao phải chịu đựng tất cả?”
Tiếng khóc của ấy như từng nhát dao cắt vào tim tôi.
Đúng , ấy không hề sai, lại phải gánh chịu mọi nỗi đau.
Giờ đây, chúng tôi phải đối mặt với lựa chọn cay đắng nhất:
Hoặc là nuốt nước mắt vào trong, sống trong những lời vu khống, giấu mình trong im lặng để đổi lấy bình yên.
Hoặc lên tiếng bảo vệ sự thật, cả thế giới sẽ biết rõ tên tuổi, địa chỉ, rồi suốt bao năm, mỗi lần bước ra ngoài đều phải chịu ánh mắt soi mói, lời ra tiếng vào.
Dù chọn con đường nào, người chịu tổn thương cũng chỉ là chúng tôi.
Tôi cố mở cửa để vào an ủi ấy, cửa đã bị khóa: “Em à, mở cửa cho vào không?”
Cô ấy khóc không thành tiếng.
Cô ấy kể rằng, đã mơ về đám cưới của chúng tôi biết bao lâu nay.
Cô ấy dành dụm suốt một thời gian dài mới tự mua chiếc nhẫn kim cương lớn.
Cô ấy để dành tiền thưởng ba năm để mua cho tôi chiếc Audi của hồi môn.
Cô ấy từng mơ về khoảnh khắc ngồi trên chiếc xe nhỏ của chúng tôi, mặc váy cưới, tôi đeo nhẫn cưới.
Tất cả những gì ấy , chỉ để thực hiện giấc mơ trong ngày cưới.
Nhưng giờ đây, mọi người đều bảo rằng: “Cô không gì sai, không phép mơ mộng.”
Mắt tôi đỏ hoe, giọng khàn đặc: “Chúng ta vẫn có thể kết hôn. Nếu em muốn, sẽ tổ chức đám cưới. Anh không sợ ai nhạo, chỉ cần em.”
Cô ấy khóc nức nở, rằng, đám cưới này sẽ chẳng còn hạnh phúc nữa. Đúng như bố mẹ ấy , khi xuất hiện trong bộ váy cưới, tất cả chỉ là trò hề trong mắt người đời.
Tôi lặng im, không thêm gì.
Trong đầu tôi chỉ còn nhớ rõ hai người:
Người phụ nữ đã lột đồ vợ tôi – tôi không biết địa chỉ, nhớ rõ bà ta tên là Vương Tĩnh.
Người hàng xóm đăng video – sống ở căn 901, tòa nhà số 4.
Tôi nắm chặt tay, kìm nén cơn giận đang bùng lên trong lòng.
Mỗi người phụ nữ trên đời đều có một người đàn ông ấy đến tận xương tủy.
Vì ấy, người đó có thể bất cứ điều gì.
6
Tôi cần tìm ra người hàng xóm bịa đặt kia. Tôi phải để ta biết rằng, có những điều không thể tùy tiện ra.
Nếu bố mẹ vợ không dám lên tiếng minh oan trong nhóm, tôi sẽ trực tiếp đến gặp người đó, bắt ta phải rõ mình đã hiểu lầm, đã vu oan người vô tội.
Trong khi vợ tôi vẫn đang khóc trong phòng, tôi lập tức đi đến căn 901, tòa nhà số 4. Tôi gõ cửa không ai trả lời.
Tôi gõ thêm vài lần nữa thì cửa căn 902 mở ra. Một cặp vợ chồng già bước ra, ngạc nhiên tôi: “Cậu tìm ai?”
“Tôi tìm người ở căn 901.”
Họ tôi một lúc, rồi : “901 vẫn chưa bán đâu.”
Tôi sững sờ. Nếu 901 chưa bán, sao có người trong nhóm nhăng cuội?
Tôi nghĩ có thể mình nhầm lẫn gì đó, nên quyết định đến gặp chủ nhóm.
Nhóm cư dân này không do ban quản lý lập ra, mà do chính cư dân tạo để dễ dàng trao đổi, chủ yếu là để phàn nàn về ban quản lý.
Chủ nhóm sống ở căn 503 trong cùng tòa nhà. Mọi cuộc họp hội đồng cư dân đều tổ chức tại đó.
Tôi gõ cửa căn 503. May mắn là có người ở nhà. Một phụ nữ mở hé cửa, tôi cảnh giác: “Anh tìm ai?”
“Tôi muốn hỏi về một người trong nhóm.”
“Ai ?”
Tôi bịa một lý do: “Người ở căn 901. Cô ấy mượn tôi chút tiền rồi chặn liên lạc. Tôi không muốn lớn chuyện trong nhóm. Nhưng khi đến 901 tìm, lại phát hiện căn hộ chưa hề bán.”
Người phụ nữ dường như bớt cảnh giác, mở hẳn cửa và thở dài. “Trước đây có một mang hợp đồng nhà đến tìm tôi, là người ở 901. Vì nhóm này cũng cho phép người nhà tham gia, nên tôi đồng ý. Nhưng chẳng lâu sau, ta vi phạm quy định, đăng quảng cáo và bị tôi đuổi ra khỏi nhóm.”
Vừa , bà vừa mở điện thoại cho tôi xem quảng cáo đó. Là một quảng cáo dịch vụ sửa chữa.
“Có nhiều người dịch vụ sửa chữa thường giả cư dân để vào nhóm tìm khách hàng. Chắc ta tra trên trang thông tin nhà đất, biết căn 901 chưa bán nên giả người . Ai ngờ ta còn mượn tiền.”
Tôi gật đầu, hiểu ra hình. Vì nhóm do cư dân lập nên, nên lời dối này không dễ bị phát hiện.
Tôi số điện thoại trong quảng cáo và gọi thử. Nhưng khi vừa nghe giọng tổng đài, tôi sững người: “Xin lỗi, số quý khách vừa gọi không tồn tại...”
Sao lại là số không tồn tại? Lẽ nào khi ta đăng quảng cáo, thậm chí còn để số giả?
Thấy lạ, tôi hỏi chủ nhóm: “Vậy có cách nào tìm ta không?”
Bà đột nhiên chỉ lên trần nhà, nơi có một camera an ninh.
“Trước đây, khi hội đồng cư dân, ban quản lý thường xuyên đến rối nên tôi lắp camera. Chắc chắn lúc đó camera đã ghi hình ta. Chồng tôi biết cách trích xuất, khi nào ấy đi công tác về, tôi sẽ bảo ấy gửi cho cậu.”
Tôi cảm ơn rối rít, rồi đành tạm thời ra về.
Dù chưa tìm kẻ tung tin đồn, quan trọng nhất bây giờ là an ủi vợ.
Tôi quyết định:
Dù có thế nào, tôi cũng sẽ tổ chức đám cưới cùng ấy.
Cô ấy là người tôi nhất, tôi không thể để ấy sống trong nuối tiếc.
7
Ngày cưới đã đến.
Tôi khoác lên bộ vest, chỉnh lại cà vạt, cài bông hoa trước ngực. Dù đám cưới đã bị hủy, tôi vẫn muốn trao cho ấy một lễ cưới của riêng hai đứa. Tôi đã đặt vé máy bay, định đưa ấy đến biển. Tôi gọi cho một nhà thờ địa phương, tìm một vị mục sư. Tôi muốn trao nhẫn cưới cho ấy dưới ánh bình minh, và thề nguyện bên nhau khi hoàng hôn buông xuống.
Dù chúng tôi không theo đạo, chỉ cần có thể tổ chức một đám cưới, tôi sẵn sàng phục vụ Thiên Chúa.
Nhưng một cuộc gọi gấp gáp đã kéo tôi trở về thực tại tàn nhẫn.
Mẹ vợ gọi, và tôi vội vàng đến khách sạn. Trên tầng thượng, vợ tôi đang đứng đó, trong bộ váy cưới trắng tinh khôi.
Trái tim tôi thắt lại.
Tôi lao vào thang máy, sự lo lắng khiến tôi tháo tung cà vạt.
Lên đến nơi, cánh cửa tầng thượng bị khóa. Tôi đạp mạnh, tung ổ khóa.
Cô ấy đứng trước mặt tôi, lưng quay lại. Ánh nắng chiếu rọi lên chiếc váy cưới, trắng như tuyết.
“Em ơi…” Tôi gọi.
Cô ấy quay lại, khuôn mặt đẫm nước mắt. “Anh trả lời em đi… Nếu em chết, những kẻ tổn thương em có hối hận không?”
“Đừng nhảy!” Tôi gào lên.
“Anh đi!”
Cảm giác hoảng sợ tràn ngập. Tôi nghẹn lời, mở tung cúc áo sơ mi, cố gắng thở: “Họ sẽ không hối hận. Nhưng sẽ bắt họ phải trả giá. Nếu em còn , xin đừng nhảy. Anh sẽ chăm sóc em cả đời…”
Tôi đưa ra chiếc vé máy bay và cây thánh giá bạc. Tôi hứa rằng chúng tôi sẽ cùng nhau vượt qua tất cả.
Cô ấy tấm vé, khẽ trong nước mắt: “Ngốc ạ… Xin lỗi, em không chịu nổi nữa. Ngày nào em cũng muốn chết…”
Một cơn gió thổi qua, mái tóc ấy tung bay theo làn gió.
Cô dang tay như muốn ôm tôi, rồi bất ngờ ngã ngửa ra sau… biến mất khỏi tầm mắt.
Tôi muốn hét lên, không thể thốt thành lời. Cả thế giới như sụp đổ.
Khi tôi chạy xuống, ấy nằm đó trong vũng máu, váy cưới đã nhuộm đỏ.
Mẹ vợ ngã quỵ, ngất xỉu tại chỗ. Tôi quỳ xuống, nâng khuôn mặt ấy, thì thầm: “Em ơi…”
Nhưng không đáp lại. Không còn hơi thở. Tôi run rẩy rút điện thoại gọi cấp cứu.
Đúng lúc đó, một tin nhắn hiện lên: chủ nhóm gửi ảnh người phụ nữ kia. Tôi mở ra… và nắm chặt cây thánh giá.
Là ta…Vương Tĩnh.
Tôi từng ghìm đầu ta vào bồn cầu. Lẽ ra lúc đó, tôi nên ta rồi.
Thánh giá bạc giờ đã nhuộm đỏ máu.
“Thưa Chúa… con không còn cơ hội phụng sự Người nữa.”
“Thưa Chúa… con sắp phạm tội rồi.”
“Con có tội không, Thưa Chúa?”
Trong lòng tôi, một giọng vang lên: Mỗi người phụ nữ trên thế giới này, đều có một người đàn ông ấy đến tận xương tủy. Vì ấy… ta có thể bất cứ điều gì, dù đó là tội lỗi.
8
Tôi không biết địa chỉ của Vương Tĩnh, tôi nhớ con của ta mặc đồng phục học sinh. Trên áo có ghi "Trung Hòa Lộ, Trường Tiểu học Khởi Tín".
Tôi lên xe, nước mắt không ngừng rơi, tôi liên tục lau đi, vẫn cảm thấy khó thở.
Tôi cố gắng hít sâu, điều chỉnh hơi thở để bình tĩnh lại.
Tôi gửi tin nhắn cho chủ nhóm, bảo rằng tôi rời nhầm nhóm, xin ấy kéo tôi quay lại.
Sau đó, tôi khởi xe, hướng về phía trường tiểu học Khởi Tín.
Đột nhiên, điện thoại tôi vang lên.
Lúc đầu tôi không muốn bắt máy, khi vào màn hình, tôi thấy tên hiển thị là "Đồ Đê Tiện".
Đó là tên tôi đã đặt cho Vương Tĩnh trong danh bạ khi chúng tôi xử lý tranh chấp trước đây.
Tôi bắt máy.
Đầu dây bên kia là giọng run rẩy của ta: "Alô... xin chào."
Tôi lặng lẽ chờ đợi lời tiếp theo.
Cô ta run rẩy : "Tôi thấy trong vòng bè có tin đồn về người nhảy lầu ở nhà hàng, quen lắm, có phải là vợ cậu không?"
Tôi lạnh lùng đáp: "Người giả mạo là chủ sở hữu 901 và phát tán tin đồn trong nhóm là phải không?"
Cô ta vội vàng : "Khoan đã, mọi chuyện không phải như cậu nghĩ đâu."
Tôi hỏi: "Vậy nó là như thế nào?"
Vương Tĩnh khóc và giải thích rằng mọi chuyện là một hiểu lầm nghiêm trọng.
Trước đó, tại cửa hàng váy cưới, tôi đã đập vỡ điện thoại của một người khi ngừng ta quay lén vợ tôi.
Khi tôi và Vương Tĩnh bị đưa đến sở cảnh sát, dì của đứa bé đã tự bỏ tiền sửa chiếc điện thoại vỡ kia và cung cấp một đoạn video chứng cứ. Vì tức giận trước hành của tôi, Vương Tĩnh đã giấu cảnh sát sao chép đoạn video và tìm mọi cách để phiền chúng tôi, kể cả việc tra cứu địa chỉ của chúng tôi.
Vương Tĩnh vội vàng : "Tôi chỉ muốn trút giận, tuyệt đối không có ý định ép ấy đến mức phải nhảy lầu. Tại sao vợ cậu lại luôn giải quyết mọi việc theo cách cực đoan như ? Trời ạ..."
Tôi ngắt lời ta: "Cô gọi điện cho tôi là muốn gì?"
Cô ta nhỏ giọng: "Tôi tan ca lúc tám giờ tối, tôi muốn hỏi vợ cậu ở bệnh viện nào, tôi tan ca sẽ đến tìm người, chúng ta chuyện cho rõ ràng."
"Tại Bệnh viện Nhân dân số 1." Tôi xong rồi cúp máy.
Tuy nhiên, tôi không dừng xe mà vẫn tiếp tục lái về phía trường Khởi Tín.
Cô ta muốn chuyện tôi không có ý định .
Khi tôi đến trường, chưa kịp xuống xe thì đã chứng kiến một cảnh tượng đầy mỉa mai.
Tôi thấy Vương Tĩnh ôm con vội vã rời trường, lên một chiếc xe ôm.
Tất cả những gì tôi cảm nhận lúc đó là sự lạnh lùng.
Là một kẻ lừa đảo, một tên dối.
Cô ta rằng sẽ tan ca lúc tám giờ, bây giờ lại vội vã đón con trước giờ tan học. Mọi lời ta đều là giả dối, có lẽ giờ ta chỉ muốn bỏ trốn. Nếu tôi ngu ngốc tin lời ta và ngồi đợi ở bệnh viện, khi tôi nhận ra thì ta đã chạy mất dạng.
Tôi lái xe bám theo ta.
Cuối cùng, Vương Tĩnh dừng xe tại bến xe khách.
Chúng tôi vào cùng một cổng, ta ôm con vội vã chạy về phía quầy vé, đứa trẻ trong lòng ta bắt đầu lên: "Mẹ ơi, con nhiều lần rồi, con phải đi vệ sinh, con không nhịn nữa!"
Vương Tĩnh không trả lời ngay, mà đồng hồ xác định thời gian còn dư mới đưa con đi vệ sinh. Cô ta ôm con, để đầu con dựa vào vai mình, khiến đứa trẻ đối diện với tôi.
Nó tôi, mắt mở to, ngơ ngác. Nó vội vàng đập vào người Vương Tĩnh, hét lớn: "Mẹ ơi! Kẻ xấu đến rồi! Kẻ xấu đến rồi!"
"Kẻ xấu nào?" Vương Tĩnh quay lại, tôi đã ra tay.
Tôi một tay tóm lấy mặt ta, kéo vào nhà vệ sinh. Tôi lạnh lùng : "Thật là có duyên, chúng ta lúc nào cũng giải quyết vấn đề trong nhà vệ sinh. Chắc lần trước ăn chưa đủ no?"
Đứa trẻ ngã xuống sàn, khóc thét lên, còn Vương Tĩnh không ngừng vật lộn không thể thoát, lại bị tôi kéo vào trong nhà vệ sinh.
Đứa trẻ kêu cứu ầm ĩ: "Người xấu đánh mẹ tôi! Cứu mạng!"
Nhưng tôi quanh, nhà vệ sinh không có ai, tôi khóa cửa lại, rồi quay lại Vương Tĩnh, ta đang trườn về phía sau, mặt đầy sợ hãi.
Cô ta hoảng loạn, vội vã : "Là vợ cậu quá kích ! Cô ấy thật sự bị bệnh thần kinh! Trời ơi, vì chuyện nhỏ như mà nhảy lầu, tôi sẽ bồi thường, chưa?"
Tôi ta, không gì.
Đúng lúc đó, cánh cửa nhà vệ sinh bị đạp mạnh, vang lên một tiếng lớn. Ngoài cửa, có tiếng quát: "Ra ngoài! Là đàn ông thì đừng đánh phụ nữ! Chúng tôi đã báo cảnh sát rồi! Ra ngay!"
Bạn thấy sao?