“Chị dâu, vết thương chí mạng của Ngôn nằm ở phía sau đầu. Anh ấy bị ai đó dùng vật giống mỏ lết đánh mạnh một lần rồi bị vứt xác ra biển.”
“Loại người ác độc nào lại nhẫn tâm chết một pháp y như ? Chị dâu, yên tâm, chúng tôi sẽ lập tức báo cảnh sát.”
Lúc đó, tôi đang đứng trước xe, gọi cho Lục An Nhiên lần thứ ba mươi tám vẫn không có ai bắt máy.
Chu Thư Thịnh từ phía sau bước đến, nhân lúc tôi mất cảnh giác, vung mỏ lết giáng một cú chí mạng vào đầu tôi.
Thế giới trước mắt tôi chìm vào bóng tối.
Khi bị kéo ra biển, tôi bị nước biển sặc tỉnh, sóng lớn không ngừng cuốn tôi ra xa.
“Thật đáng tiếc. Nếu Ngôn biết chị mang thai, chắc chắn ấy sẽ không một mình đến nơi nguy hiểm như .”
Một đồng nghiệp đã kết hôn gật đầu đồng : “Hai năm trước, khi chị dâu mang thai, pháp y Cố còn đến hỏi tôi rất nhiều chuyện sao để dỗ vợ vui, phụ nữ mang thai thích ăn gì. Anh ấy tôi phải nhớ lại đủ thứ chuyện khi vợ tôi mang thai…”
Lục An Nhiên khóc đến mắt sưng đỏ. Còn tôi, nghe đồng nghiệp nhắc lại quá khứ, chỉ cảm thấy bản thân ngày đó thật ngu ngốc.
Đi đến bước đường này, bị Chu Thư Thịnh chết, hoàn toàn là do tôi đáng phải chịu.
Vì Lục An Nhiên, tôi luôn âm thầm bảo vệ ta.
Như ý nguyện cưới Lục An Nhiên, ngỡ rằng có thể khiến ta cảm , quên đi quá khứ mà tôi.
Nhưng cuối cùng, sau khi mất đứa con vô tội đó, tôi vô thấy những tin nhắn giữa Lục An Nhiên và Chu Thư Thịnh.
Hóa ra, lý do mà Lục An Nhiên không muốn có con không phải vì công việc mà vì trong lòng ta chưa bao giờ quên mối đầu của mình.
Lục An Nhiên lảo đảo quay về dưới chung cư, thấy Chu Thư Thịnh đã đợi mình từ bao giờ.
Giọng gã lạnh lùng: “Em đi đâu ? Sao không nghe điện thoại?”
“Trạc Ngôn… chết rồi.” Lục An Nhiên trông vô cùng yếu đuối, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngã quỵ.
Tôi đứng bên cạnh ta, lạnh lùng bật : “Trước mặt mối đầu thì đừng diễn nữa. Chẳng phải từng khi chúng ta cãi nhau sao? Cô bảo tôi đừng mơ thay thế vị trí của Chu Thư Thịnh trong lòng . Cô còn dù tôi có chết, cũng sẽ không rơi một giọt nước mắt.”
Phải rồi, nếu không phải tôi cưới ta…
Nếu không phải chúng tôi là vợ chồng hợp pháp…
Thì ngày mà Chu Thư Thịnh vừa về nước, bọn họ đã có thể ở bên nhau.
Chính tôi là kẻ ngáng đường họ đoàn tụ.
Chu Thư Thịnh định ôm Lục An Nhiên vào lòng ta lại đẩy gã ra.
7
“An Nhiên, Cố Trạc Ngôn chết rồi, em không vui sao? Dù gì hai người cũng định ly hôn, ta chết chẳng phải vừa đúng lúc à?” Chu Thư Thịnh nhếch môi, nở nụ đầy quái dị.
“Em không định ly hôn với ấy. Em mang thai rồi.” Lục An Nhiên lạnh lùng đáp.
Chu Thư Thịnh tức tối buông lời chửi thề, đá mạnh vào thùng rác bên cạnh.
Nhìn phản ứng của gã, tôi sững người. Chẳng lẽ... đứa bé thật sự là con của tôi sao? Lục An Nhiên rõ ràng luôn nhớ về Chu Thư Thịnh, cơ thể ấy lại chưa từng phản bội tôi ư?
“Vậy thì sao? Anh ta chết rồi, em còn muốn giữ đứa bé này gì? Lần trước chẳng phải hai người cũng không cần nó sao? Đi thôi, đưa em đi thai!” Chu Thư Thịnh gằn giọng, lạnh lùng.
Tôi nghiến răng tức giận. Thằng khốn này!
Lục An Nhiên hất tay gã ra: “Em không đi! Lần trước mất đứa bé, Cố Trạc Ngôn rất đau khổ. Em cũng đau lòng suốt một thời gian dài.”
“Chu Thư Thịnh, đi đi. Em không còn cảm giác gì với nữa.”
“Trạc Ngôn chết rồi, em cứ nghĩ mình sẽ bình tĩnh, sẽ không đau lòng. Nhưng có biết không?”
“Em đau đến mức không thở nổi. Em thấy bầu trời như sụp đổ ngay trước mắt!”
“Người từng hứa sẽ cùng em trồng những vì sao giờ đây lại nằm độc ở nơi đó, chờ em giúp ấy hoàn thành ước nguyện. Em sợ lắm… Thật đấy, em chưa từng sợ hãi như bây giờ.”
“Em từng nghĩ trái tim mình chỉ có , không ngờ Cố Trạc Ngôn đã âm thầm len lỏi vào từng ngóc ngách trong tâm trí, trong cơ thể em.
Bạn thấy sao?