Vợ Tôi Là Một [...] – Chương 2

Một loạt thao tác nhanh như hổ.

Nắm lấy tay tôi…

À không, không phải nắm, mà là một tác còn nhẹ nhàng hơn cả nắm.

Là dắt.

Anh ta dắt tay tôi thẳng đến cục dân chính, đăng ký kết hôn, sau đó đưa tôi về nhà họ Lục.

Chưa đến nửa tiếng, tôi đã trở thành Lục phu nhân chính danh.

Tôi…

Nhìn hai cuốn sổ đỏ trên tay.

Đột nhiên rơi vào trầm tư.

Trong đầu chỉ có một ý nghĩ.

“Nếu ly hôn, chắc mình chia một nửa tài sản nhỉ?

“Cái này có vẻ còn lời hơn cả mang con chạy.”

4

“Anh định biến tôi thành chim hoàng yến của à?

“Tôi cho biết, Lục Trạm, tôi là một người phụ nữ có tự trọng, coi tiền như mạng sống! Muốn tôi thì phải trả tiền!”

Tôi oang oang.

Lục Trạm chẳng thèm để ý, lái xe về biệt thự nhà họ Lục, bế tôi xuống xe.

Động tác cẩn thận như sợ tôi bị thương, ôm tôi thẳng lên phòng ngủ của , đặt xuống giường.

Anh kéo lỏng cà vạt, mặt không biểu cảm, căn dặn.

“Ở nhà dưỡng thai cho tốt, tạm thời không cần đóng phim nữa.”

Nghe câu này là tôi tức điên.

Tôi trông giống kiểu phụ nữ không chăm chỉ việc, dễ dàng để người ta kiểm soát sao?

Tôi bật dậy, cãi lớn: “Dựa vào cái gì? Anh gì là phải nghe à? Tôi thì…”

Tổng tài lạnh lùng không gì, chỉ đưa cho tôi vài cái thẻ đen không giới hạn.

Tôi lập tức đổi mặt như diễn viên Tứ Xuyên, tít mắt: “Ồ, chứ, chồng ơi.

“Chồng gì em cũng nghe, chồng khát không? Có muốn uống nước không? Chồng đói không? Bận rộn thế này chắc mệt lắm rồi nhỉ?”

Hu hu.

Thật hú vía.

Suýt chút nữa chọc giận bố đường của mình.

Lục Trạm: “Với cả đừng đi những chỗ đông người nữa. Em đang mang thai, ở nhà dưỡng thai cho tốt, đừng để đến thai nhi.”

Ôi…

Không đi hóng hớt, thì cuộc sống còn gì vui.

Tôi nhỏ giọng phản đối: “Thế em hóng từ xa không? Như họ không va vào bụng em đâu.”

“Em!”

Lục Trạm tức đến mức không nổi, tháo kính gọng vàng, bóp trán.

“Chuyện lần trước em hóng drama bị đánh đến mức phải vào đồn cảnh sát, mới bao lâu mà quên rồi hả?”

“Tôi…”

Tôi khóc lóc năn nỉ: “Chồng ~”

Lục Trạm mặt lạnh như tiền: “Gọi chồng cũng vô dụng. Đừng để tôi nghe thêm một từ ‘không’ nào nữa!”

Ôi trời, ấy đúng là kiểu tổng tài bá đạo, tôi mê quá đi mất.

Tổng tài lại đưa thêm cho tôi mấy quyển sổ đỏ.

Tôi lập tức chạy tới hôn lên khóe miệng một cái, dễ dàng xử lý huống.

“Cảm ơn chồng, chụt chụt nhé.”

Tôi vui vẻ giơ tay định lấy sổ đỏ, Lục Trạm giữ lấy một góc, đôi mắt trầm xuống tôi, cảnh cáo.

“Nếu còn để tôi phát hiện em đi hóng hớt nữa, tất cả thẻ đen đều bị thu hồi!”

“Tôi nào dám chứ.”

Tôi nịnh nọt đáp lại.

Ký ức dần quay trở lại.

Bây giờ không chỉ hóng hớt, tôi còn hóng hớt lớn, khiến tin tức leo lên hot search, kéo luôn cả Lục Trạm vào cuộc, khiến mất mặt ngay tại chỗ.

Tôi vừa cúp máy đã quỳ rạp xuống đất.

Thuần thục soạn một bài văn xin lỗi gửi cho .

【Chồng ơi, tin em chứ? Em chỉ cờ đi ngang qua thôi, là bảo mẫu nhà mình muốn đi xem, em chạy ra ngăn bà ấy lại, thế mà lại bị chụp trúng, thật sự chỉ là góc chụp có vấn đề thôi.】

【Chồng à, tin nhân cách của em nhé, em không phải kiểu người mê hóng chuyện đâu, em sửa đổi rồi, thật sự sửa rồi.】

【Chồng ơi, sao không trả lời, hả? Có phải đang chơi trò muốn dứt mà không dứt với em không?】

【Chồng , hôm nay em quên với , em , thả tim.】

Tôi gửi đi cả một đống tự trọng của mình.

10 phút sau.

Lục Trạm nhắn lại đúng hai chữ: “Mở cửa!”

Thì ra lái chiếc siêu xe của mình, nhấn ga quay thẳng về nhà.

Tim tôi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, vội vàng chạy từ phòng ngủ ra, đứng trên lầu xuống.

Lục Trạm đứng ở cửa, sát khí ngút trời, mặt lạnh như băng.

Không thêm câu nào, tôi lao xuống ôm chầm lấy .

“Em!”

Lục Trạm còn chưa kịp gì.

Tôi đã nhanh tay vòng qua cổ , nũng, cố gắng xoa dịu cơn giận của .

“Đừng gì cả, chồng , hôn em cái đã.”

Tôi thật sự sợ xử tôi luôn.

Lục Trạm cố gắng kiềm chế, nhẹ nhàng kéo tôi ra, ánh mắt xuống bụng tôi, sau đó ngước lên thẳng vào mặt tôi, vẻ mặt lo lắng, giọng dịu dàng.

“Đừng chạy nữa, em mang thai 9 tháng rồi, sắp đến ngày sinh, đừng chạy nhảy lung tung.”

Anh dịu dàng vén tóc tôi ra sau tai, nhỏ giọng trấn an.

“Sợ lắm phải không? Đừng lo chuyện trên mạng, để xử lý.”

Ồ, thì ra quay về vì lo cho tôi, chứ không phải để tính sổ.

Tôi không biết liệu Lục Trạm có thực sự giận hay không, để an toàn, tôi quyết định tự thú trước, nhỏ giọng .

“Em thật sự không biết bí ẩn của Soái Thiên Dương lại là Tống Thiển.”

Tôi thật sự phục luôn.

Không ngờ cư dân mạng giờ lại có khả năng điều tra mạnh đến thế.

Sau khi biết tôi chỉ là dân hóng chuyện, họ lập tức tìm ra bí ẩn của Soái Thiên Dương là Tống Thiển.

Fan còn trực tiếp “giáo dục” cộng đồng mạng, chưa đầy nửa ngày mà ngay cả gia phả tám đời nhà ấy cũng bị lôi ra.

【Bạn bí ẩn của Soái Thiên Dương tên là Tống Thiển, 26 tuổi, con nhà giàu, hot girl mạng, nghe nhà ấy rất có tiền, bộ phim tiếp theo của Soái Thiên Dương là do nhà ấy đầu tư.】

【Trời đất, ông này thật không đi đường vòng chút nào, nghe bảo căn biệt thự kia cũng là do Tống Thiển mua cho.】

【Vậy là idol tôi dùng tiền fan chúng tôi vất vả vote cho ta để mua túi tặng cho đại gia, đại gia quay lại nâng đỡ ta, còn tạo dựng hình tượng độc thân, lừa tiền của chúng tôi – những người nghèo. Quá hoàn hảo, một vòng tròn khép kín.】

【Tin nóng: Cô nàng này hồi đại học còn từng công khai tỏ với Thái tử gia Bắc Kinh, kiểu dưới ký túc xá nam đốt nến trắng cơ, đương cuồng nhiệt lắm.】

【Trời đất, thì Soái Thiên Dương có nét giống Thái tử gia thật, hóa ra rich kid này chơi trò “thay thế” luôn à.】

Fan hăng hái đào luôn bức ảnh tỏ thời cổ đại ra.

Trong ảnh, dưới ký túc xá nam, Tống Thiển đội khăn voan trắng, đứng giữa trái tim nến lấp lánh.

Xung quanh còn cả đám đông sinh viên hóng chuyện, toe toét.

Fan mê hóng hớt còn chu đáo khoanh đỏ tôi, người đứng ngay hàng đầu tiên hóng drama, rồi ghi thêm.

“Vợ nhỏ hiện tại của Tổng tài Lục cũng có mặt ăn dưa.”

Tôi thật sự chịu thua.

Cư dân mạng: 【Cười chết mất, này sao chỗ nào cũng có mặt thế?】

【Trời ơi, chuyện này đúng là không ngừng, còn thành phim dài tập luôn rồi…】

【Ôi dào, giờ chẳng biết ai mới là nạn nhân nữa, cốt truyện càng lúc càng hoang đường, ha ha ha, đến đoạn cuối nhớ gọi tôi dậy nhé, chúc mọi người bình an!】

5

Tôi biết Tống Thiển.

Cái tên này, lâu lắm rồi không nghe, giờ lại gợi lên ký ức thanh xuân không đáng nhớ của tôi.

Trong trí nhớ của tôi.

Lục Trạm từ bé đến lớn đều đẹp trai.

Tên đó, chưa từng có một ngày xấu trai.

Con thích ấy phải xếp hàng từ Bắc Tam Hoàn đến Nam Tam Hoàn.

Tôi không hiểu mọi người có mù không nữa.

Hồi đại học, tôi học cùng trường với ấy.

Tận mắt chứng kiến độ nổi tiếng kinh khủng của .

Bức tường tỏ đầy kín tên , dày đặc như bảng điểm.

Nhưng vì lạnh lùng quá, nên đa số là crush trong im lặng, ít ai dám ra mặt tỏ .

Chỉ có một đặc biệt hơn người, đó là Tống Thiển.

Thiên kim tiểu thư của gia tộc họ Tống.

Nữ thần khoa nghệ thuật, nhan sắc cực đỉnh.

Lúc đó, tôi vẫn chỉ là một khán giả hóng drama lặng lẽ, không biết rằng bánh xe số phận sắp quay, hai năm sau tôi lại bất ngờ đính hôn với Lục Trạm.

Hôm đó, vụ Tống Thiển, nữ thần khoa nghệ thuật, muốn tỏ với nam thần trường học ngay dưới ký túc xá nam lập tức lên bảng tin.

Cả trường chấn .

Thậm chí, cả chó Labrador của bảo vệ cũng chạy ra hóng chuyện.

Ký túc xá khoa tài chính bị vây kín không còn khe hở.

Một người mê hóng chuyện như tôi tất nhiên lao lên hàng đầu, chiếm vị trí đẹp nhất, tóc tai rối bời, nhai hạt dưa mà thở hổn hển.

“Ủa, nữ chính đâu rồi?”

Bạn thân tôi : “Người đông quá, nữ chính chưa chen vào .”

“Cái gì cơ?”

Tôi đến đau cả bụng.

Bạn thân tôi lại bổ sung: “Nam chính cũng chưa xuống đâu.”

Tôi vẫn nhớ hôm đó, dân hóng chuyện tụ tập đông đủ, hơn một tiếng sau, nữ chính mới chen vào .

Cô ấy đứng dưới đó chờ rất lâu, không biết Lục Trạm nhắn gì cho , chỉ thấy vào điện thoại rồi bật khóc.

Khóc chưa bao lâu, chửi một câu “đồ tra nam” rồi khóc lóc chạy đi.

Ban đầu, cảnh tượng khá buồn…

Kết quả, hội trưởng CLB trượt ván cầm loa dưới sân, nhân cơ hội tuyển thêm thành viên mới.

Cười đau cả bụng.

Tôi ngồi ở hàng đầu tiên, toe toét, đến mức bụng cũng đau.

Đột nhiên, ánh đèn chiếu thẳng vào mặt tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào, nam chính Lục Trạm đã từ ký túc xá bước xuống.

Lúc đó tôi còn nghĩ, người này bị sao thế nhỉ? Nữ chính ở dưới thì sống chết không chịu xuống, giờ mọi người giải tán rồi lại mò ra gì?

Lục Trạm tôi, ánh mắt như có lửa, hai tay đút túi quần, giọng đầy tức giận.

“Lạc Hoan Hoan, đúng là chỗ nào cũng có em, lại hóng hớt cái gì nữa đây?”

Tôi và Lục Trạm là hàng xóm từ nhỏ, coi như quen biết nhau.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...