16
Hóa ra, tôi và Giản Nhược Vũ không phải là những người xuyên sách thực sự.
Chúng tôi bị cấy ghép ký ức giả, và ngay từ đầu, số phận đã bị cố định: cạnh tranh, hận đan xen.
Nhiệm vụ của Mục Hằng khi xuyên vào đây là cứu rỗi tôi, khiến tôi tỉnh ngộ trên con đường tự hủy.
Anh còn , cái kết thực sự của cuốn sách này không hề tươi đẹp như ký ức của tôi.
“Phản diện vì mà hóa điên, hắn sẽ không ngừng tổn thương em và nữ chính Giản Nhược Vũ.
“Hắn không bất kỳ ai cứu rỗi.
“Ban đầu, tác giả đã định viết một cái kết toàn bộ nhân vật đều bi thảm.
“Em quên mất tác giả của cuốn sách này tên gì rồi sao?
“‘Lý Tiểu Đao’, nghe như tên của một tác giả viết truyện ngọt à?
“Đường trong truyện của ấy đều giấu toàn dao đấy.”
Tôi mím môi im lặng hồi lâu, rồi hỏi :
“Tôi đột nhiên thức tỉnh khả năng đọc suy nghĩ, có phải trò của không?”
Anh giúp tôi đắp lại chăn, không phủ nhận.
“Tôi hiểu rồi. Anh để dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ, cố ý cho tôi nghe thấy tiếng lòng của . Những lời đó đều là giả, để lừa tôi, đúng không?”
Anh vội vàng giải thích:
“Không phải giả. Tôi là để em sớm nhận ra cảm của tôi dành cho em.”
“Thật sao? Chẳng lẽ lại thật sự một nhân vật giấy như tôi?”
“Đúng , tôi em. Vì thế tôi muốn ở lại bên em.”
Tôi hất tay ra, giận dữ:
“Tôi không cần sự thương của , cút về thế giới của đi!”
“Vợ à…”
“Cút đi!”
Tôi rút chiếc gối dưới đầu, ném ra khỏi phòng bệnh.
Khi vừa rời đi, tôi bật khóc nức nở.
Hôm qua, khi đi lấy nước nóng, tôi đã nghe lén cuộc tranh cãi của với hệ thống.
Hệ thống khuyên rời đi:
“Nhiệm vụ chinh phục nữ phụ độc ác đã hoàn thành, ký chủ nên rời khỏi đây. Nếu không, sẽ bị cuốn vào vòng lặp vô tận của thế giới này.
“Anh sẽ đau khổ hơn cả những nhân vật giấy, phải mang theo ký ức để sống lại mọi chuyện hết lần này đến lần khác, mãi mãi không thể trở về thế giới của mình.”
“Thì sao chứ? Tôi đã quyết định ở lại bên vợ tôi. Tôi sợ nếu tôi đi, ấy lại ngốc nghếch bị người khác bắt nạt.”
“Chỉ là một nhân vật giấy tạo ra mà thôi, ký chủ không cần phải hy sinh nhiều đến .”
“Tôi lại lần nữa, ấy không phải nhân vật giấy. Cô ấy là vợ hợp pháp của tôi. Tôi đã quyết định rồi, cút đi!”
“Hai ngày nữa thế giới sẽ tái khởi . Nếu vẫn cố chấp không rời đi, tôi cũng không cứu .”
Làm gì có ai vì một nhân vật giấy mà từ bỏ tự do chứ?
17
Hai ngày tiếp theo, dù tôi đánh, mắng thế nào, Mục Hằng vẫn nhất quyết không rời đi.
Khi nghe hệ thống trong lòng đếm ngược, tôi thực sự hoảng loạn.
Tôi ôm lấy , khóc đến xé ruột xé gan:
“Sao lại ngốc như ? Sau khi thế giới tái khởi , tôi sẽ lại quên , lại tổn thương . Có khi trong kiếp sau tôi còn không nghe tiếng lòng nữa, lúc đó biết phải sao?”
Quay lại Mục Hằng.
Anh khẽ :
“Đừng lo, tôi sẽ cố gắng bước vào trái tim em, để em tôi thêm lần nữa. Hết lần này đến lần khác.”
18 (Phiên ngoại)
Tôi tên là A Ngôn, linh hồn đến từ một thế giới khác, hệ thống triệu hồi đến đây để cứu rỗi một nữ phụ ác độc tên Giản San San.
Tôi đã đọc qua cuốn tiểu thuyết này, và nó không thể nào cẩu huyết hơn nữa.
Thậm chí còn là một mối tay tư.
Giản Nhược Vũ thích Mục Hằng.
Mục Hằng thích Giản San San.
Giản San San lại thích kẻ thù không đội trời chung của Mục Hằng, Thẩm Tiêu Viêm.
Thẩm Tiêu Viêm thì lại thầm Giản Nhược Vũ.
Chắc chắn tác giả viết cuốn sách này trong đầu có vấn đề.
Ban đầu, tôi không coi trọng nhiệm vụ này lắm.
Dù gì với sức hút của tôi, việc chinh phục một người phụ nữ không phải dễ như trở bàn tay sao?
Nhưng rồi tôi gặp nữ phụ ác độc, người có cái kết thê thảm nhất – Giản San San.
Cô ấy dường như không giống với hình tượng độc ác và lạnh lùng trong sách miêu tả.
Cô ấy luôn đứng bên cạnh tôi, dùng ánh mắt vừa bất lực vừa thương xót để tôi.
Mọi hành của ấy đều rất cẩn thận, như thể sợ rằng việc mình sẽ tổn thương tôi.
Thậm chí, ấy còn cảm thấy áy náy, giả một chuyên gia tư vấn cảm, thay đổi danh tính chỉ để xin lỗi và thuyết phục tôi ly hôn.
Chẳng lẽ ấy nghĩ rằng tôi không biết tất cả những chuyện này sao?
Haha~ sao ấy có thể ngây thơ và đáng đến thế.
Tôi cố ý nhờ hệ thống mở cho ấy một bàn tay vàng, để ấy nghe thấy tiếng lòng của tôi.
Mỗi lần, ấy đều bị những suy nghĩ tôi tán tỉnh trong lòng hoảng sợ, sau đó xấu hổ né tránh, không dám nghe tiếp.
Tôi cảm nhận ấy đã tôi.
Dù trong đầu ấy bị tác giả vô lương tâm nhồi nhét suy nghĩ rằng nếu đi chệch khỏi kịch bản, ấy sẽ chết, vì tôi, ấy vẫn thay đổi quỹ đạo của mình.
Khi ấy quay người và đâm con dao vào ngực Thẩm Tiêu Viêm, hệ thống tuyên bố rằng nhiệm vụ cứu rỗi của tôi đã thành công, và tôi có thể rời khỏi thế giới trong sách.
Nhưng khi người phụ nữ ngất lịm trên mặt đất, tôi lại cảm thấy không nỡ rời xa ấy.
Đúng , tôi đã ấy.
Trong ba năm ngắn ngủi này, tôi nhận ra mình không thể nào quên hình bóng của ấy.
Dù hệ thống có nhắc đi nhắc lại rằng ấy chỉ là một nhân vật giấy viết nên trong cuốn sách, tôi vẫn không thể để ấy một mình chịu đựng nỗi đau của vòng lặp.
Vì thế, tôi quyết định ở lại thế giới này, vĩnh viễn đi theo vòng lặp.
Hết lần này đến lần khác cứu rỗi ấy.
(Hết toàn văn)
Bạn thấy sao?