5
Cả hội trường im phăng phắc.
Giản Nhược Vũ là người đầu tiên không ngồi yên, cố ra vẻ mặt ngạc nhiên:
“Thật sao? Chị San San mang thai à?”
Rồi cố ý liếc về phía đám “cá trong hồ” của tôi.
Cô đang ám chỉ với Mục Hằng rằng, cho dù tôi mang thai, đứa bé trong bụng cũng chưa chắc là con .
Điều này không khác gì chọc giận Mục Hằng.
Anh lạnh lùng hỏi ngược lại:
“Cô Giản Nhược Vũ đang nghi ngờ cảm vợ chồng chúng tôi sao?”
“Anh đã rồi, đó là con của tôi. Cô ta rõ ràng cố sự!”
“Muốn dùng cách này để vợ tôi thay lòng đổi dạ, rồi bỏ rơi tôi?”
“Hừ, mơ đi.”
Tôi nghe lén tiếng lòng của mà cạn lời hoàn toàn.
Hóa ra cố dối rằng tôi mang thai để đám “cá trong hồ” tự biết khó mà rút lui.
Đây thật sự là nhân vật phản diện lạnh lùng tàn nhẫn sao?
Sao lại cho tôi cảm giác như một cậu chồng nhỏ hay ghen cơ chứ.
Giản Nhược Vũ cũng nhận ra tiết có chút lệch hướng, vẫn không cam lòng nhắc nhở:
“Tôi chỉ có ý tốt nhắc nhở thôi. Chị San San nhiều đàn ông thích như , Mục Hằng nên cẩn thận hơn.”
“Đó là đương nhiên. Vợ tôi xinh đẹp như hoa, dịu dàng lại tốt bụng, bên cạnh có vài kẻ theo đuổi cũng là chuyện bình thường.”
“Nhưng hôm nay tất cả phải mở to mắt chó ra mà xem, ai mới là chính thất!”
Mục Hằng cẩn thận quan sát một vòng, rồi tuyên bố chủ quyền bằng cách ôm tôi chặt hơn.
Suốt buổi tiệc, nhiệt gọt trái cây, rót nước nóng cho tôi.
Còn kéo tôi tham gia các trò chơi, ra sức thể hiện cảm mặn nồng.
Nhìn đám “cá” đồng loạt thất , sung sướng ra mặt.
Còn tôi – người bị biến thành công cụ cả buổi, phải chịu đựng ánh người từ Giản Nhược Vũ.
Không những không vả mặt tôi, còn bị Mục Hằng phòng bị như phòng trộm.
Anh sợ tôi bị xúi giục, rồi bỏ rơi chồng con.
Giản Nhược Vũ tức đến nghẹn, cuối cùng đành vội vàng rời khỏi buổi tiệc.
6
Cái “hồ cá” tôi bỏ bê suốt ba năm, tối nay hoàn toàn nổ tung.
Sau khi rời khỏi bữa tiệc, điện thoại tôi liên tục hiện tin nhắn dồn dập.
Mục Hằng giả vờ như không quan tâm gì cả.
Trong lòng , hũ giấm đã bị đổ tung từ lâu.
Anh quay lưng lại với tôi, co người lại, ôm chăn khóc thút thít suốt nửa đêm.
Tôi muốn an ủi , lại không biết phải mở lời thế nào.
Sáng sớm hôm sau, Mục Hằng đã trốn vào phòng sách một mình.
Tôi chợt nhận ra điều gì đó, vội vàng lấy điện thoại đăng nhập tài khoản nhỏ.
Quả nhiên, lại nhắn tin cho tôi để hỏi ý kiến tư vấn cảm.
“Thầy ơi, gần đây vợ em không em nữa thì phải sao? Gấp gấp gấp!”
Hồi đó, tôi đã giả một chuyên gia tư vấn cảm để thêm vào, chỉ nhằm mục đích thuyết phục ly hôn với tôi.
Nhưng não của phản diện lại không hoạt giống người bình thường.
Đến giờ vẫn chưa thành công tan mối quan hệ này.
Tôi giả vờ như không biết gì, hỏi lại:
“Tôi biết cậu đang rất gấp, đừng lo. Hãy kể chi tiết huống, tôi sẽ giúp phân tích.”
Anh gửi liền mấy chục tin nhắn.
Từ lúc tôi đề nghị ly hôn đến khi kết thúc màn cung đấu phiên bản nam tối qua, thêm mắm dặm muối kể lại mọi chuyện.
Rồi không yên tâm, nhắn thêm một câu:
“Thầy ơi, thầy xem vợ em có thật sự không em nữa không?”
Tôi trả lời dứt khoát một chữ:
“Đúng!”
“Em không tin.”
“…”
Trời ạ, khuyên một kẻ cuồng quay đầu lại khó đến thế sao.
Tôi không nhịn xoa trán, kiên nhẫn giải thích:
“Nếu ấy thực sự cậu, ấy sẽ không bí mật xây cái hồ cá.”
“Hồ cá gì? Đó là vì vợ em vừa đẹp vừa tốt bụng, đến em còn không cưỡng lại nữa là đàn ông khác.”
“Từ đầu ấy đã lừa cảm của cậu, kết hôn với cậu có lẽ chỉ vì nhan sắc và tài sản của cậu thôi.”
“Sao ấy không lừa người khác, mà chỉ lừa mình em? Điều đó chứng tỏ trong lòng ấy vẫn có em.”
Tôi đang bóp nhân trung để tránh bị tức đến phát bệnh.
“Thầy có chuyên nghiệp không đấy? Còn xấu vợ em nữa, em sẽ chặn và tố cáo thầy!”
7
Tôi vội vàng dỗ dành quay lại.
Rồi đề nghị đánh cược:
“Nếu cậu thắng thử thách sắp tới, tôi sẽ thừa nhận rằng vợ cậu không phải người ham hư vinh.”
Mục Hằng đầy tự tin chấp nhận lời thách đấu.
Nghe thấy tiếng mở cửa và bước chân bên ngoài, tôi nhanh chóng tắt điện thoại, giả vờ như vừa mới tỉnh dậy.
Anh nhập vai tổng tài bá đạo, ném thẻ đen lên bàn trước mặt tôi:
“Cầm lấy, tiêu tùy thích.”
Mắt tôi sáng rực, nở nụ nịnh nọt:
“Cảm ơn chồng.”
Người đàn ông này, giờ thì đã thấy rõ người vợ cưới về là dạng người thế nào chưa?
Ai ngờ Mục Hằng lại đứng đơ ra tại chỗ.
Trong lòng như có nai chạy loạn.
“Vợ mình đẹp quá trời ơi trời ơi!”
“Cô ấy với mình, còn gọi mình là chồng nữa. Trong lòng ấy chắc chắn vẫn còn mình.”
Tôi: “…”
Sơ suất quá, tên phản diện này hoàn toàn không chơi theo lối thông thường.
Mặt đỏ bừng, vội vàng chạy trốn về phòng sách, kích nhắn tin cho tôi:
“Thầy ơi, cảm ơn thầy, nhờ thầy mà em sáng tỏ mọi chuyện rồi.
“Chỉ cần vợ em tham bất cứ điều gì ở em, em sẽ cố gắng đáp ứng ấy.
“Đàn ông phải tự nhận bản thân nhiều hơn. Khi em đủ tốt, trái tim của vợ em tự khắc sẽ quay về.”
Chiều hôm đó, nhân viên tài chính của công ty đột nhiên tìm tôi.
Họ chuyển nhượng toàn bộ bất sản, vườn trà và cửa hàng dưới tên Mục Hằng sang cho tôi.
Chỉ để đổi lấy một nụ của tôi.
Tôi đến mức cơ mặt co giật.
Sớm biết sẽ phản tác dụng, tôi đã không bày cho cái ý tưởng ngu ngốc đó.
Xem ra, bất kể là nam hay nữ, một khi đã mắc “não cuồng ” thì đúng là bệnh nan y, không có thuốc chữa!
8
Do lâu ngày không chăm sóc, cái “hồ cá” của chủ nhân cũ hoàn toàn sụp đổ.
Ảnh đế Tống tinh thần sa sút, bị báo chí chụp trong trạng thái thất .
Thiên vương tuyên bố từ nay mãi mãi rút khỏi làng nhạc.
Đại gia tài chính thâu đêm mở hơn chục viện bảo tàng dành cho người thất .
Điều này khiến Mục Hằng vui mừng khôn xiết.
Anh tưởng rằng phương pháp của mình đã có hiệu quả, nên càng chăm chỉ việc kiếm tiền, hễ rảnh rỗi là lại nâng tạ tăng cơ.
Thỉnh thoảng còn đến trước mặt tôi ân cần, dùng mọi cách quyến rũ tôi.
Trong đầu toàn nghĩ đến việc cùng vợ sinh con.
Khi tôi còn đang thắc mắc tại sao Giản Nhược Vũ mãi không ra tay, cuối cùng ta cũng xuất hiện với một nước đi lớn.
Cô ta, với tư cách là tác giả của cuốn sách bán chạy nhất năm, đã lên sóng một chương trình phỏng vấn trên truyền hình.
Trước ống kính, ta đỏ mắt thổ lộ với Mục Hằng:
“Thật ra, nam chính trong cuốn sách này chính là mối đầu của tôi. Tình cảm của chúng tôi giống như trong truyện, mà không thể đến với nhau, đầy tiếc nuối và bỏ lỡ.”
Trong sách, nam nữ chính là mối đầu của nhau.
Giống như mọi câu chuyện ngôn cẩu huyết khác, nữ chính nhỏ bé đáng thương từng bị bắt nạt ở trường, và một chàng hoàng tử từ trên trời rơi xuống cứu giúp.
Họ đã có một khoảng thời gian yên bình bên nhau trong khuôn viên trường.
Nhưng nam chính từ nhỏ đã có hôn ước.
Cha mẹ sợ rằng sự hiện diện của nhỏ sẽ ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân thương mại, nên đã ép rời xa, đến một nơi khác học tập.
Mãi sau này mới phát hiện ra, đáng thương ấy mới chính là thiên kim thật sự có hôn ước với nam chính.
Nhưng cha mẹ ruột của lại thiên vị giả mạo, khiến họ tiếp tục bị chia cắt.
Câu chuyện đầy cảm mà Giản Nhược Vũ chia sẻ khiến hàng triệu người xem trước màn hình cảm .
Họ liên tục gửi bình luận, khuyến khích dũng cảm theo đuổi một lần nữa.
Dưới ánh mắt của hàng nghìn người, gọi điện cho Mục Hằng, thổ lộ:
“Thật ra… em vẫn luôn thích .”
Bạn thấy sao?