Tạ Đạt nắm chặt tay Giang Miên lại, cổ tay ấy đỏ lên, ấy dường như không cảm nhận đau đớn.
Đôi mắt Giang Miên trân trân về phía trước, lẩm bẩm: “Cố Dật Chi chắc hẳn hận em lắm. Anh xem tóc ấy… tóc ấy đã bạc nhiều như .”
“Anh ấy không muốn xuất hiện, không muốn gặp em nữa.”
“Anh ấy rõ ràng rất ghét em những chuyện đó.”
“Anh ấy rõ ràng đã sẽ luôn bảo vệ em.”
“Tại sao ấy không xuất hiện?”
“Tại sao…”
Một lúc sau, cảm của Giang Miên dần lắng lại, bình tĩnh đuổi Tạ Đạt đi. Sau khi ngồi ngẩn ngơ trên sàn một lúc, bước vào phòng ngủ.
Giang Miên lấy hết quần áo ra, từng bộ một mặc thử. Cô chọn bộ đẹp nhất, rồi trang điểm thật đẹp. Tôi cứ nghĩ sẽ đi dạo phố như trước.
Nhưng lại cầm dao, quay người bước vào phòng tắm.
Khuôn mặt tôi đầy vẻ hoảng hốt, lo lắng đến mức xoay quanh, tôi chỉ có thể ấy bước vào bồn tắm, cầm dao rạch vào cổ tay.
Tôi muốn gọi người giúp, không thể rời khỏi ấy, cũng chẳng ai có thể thấy tôi.
Nước trong bồn tắm dần chuyển đỏ, tôi không kìm mà suy sụp.
Miên Miên, đừng mà!!
Giang Miên khẽ mỉm : “Cố Dật Chi, chờ em nhé.”
Đúng lúc sắp chìm vào đáy bồn, Tạ Đạt không yên tâm mà xông vào rồi kéo ấy ra.
“Giang Miên! Em điên rồi sao!!”
Sau một thời gian dài truyền máu, cuối cùng Giang Miên vẫn sống sót. Cô ấy tái nhợt, lạnh lùng : “Tại sao lại cứu em?”
Tạ Đạt đầy , ta không hiểu sao Giang Miên lại muốn tự sát: “Nếu em chết rồi thì bố mẹ em sẽ ra sao, em muốn phải sao?”
“Cố Dật Chi có gì tốt mà đáng để em vì cậu ta mà chết?”
Giang Miên đáp lại: “Chỉ cần ấy sẵn sàng vì em mà chết, chẳng phải đã đủ rồi sao?”
Tạ Đạt im lặng, rồi khẽ : “Hồi còn đi học rõ ràng là thích em trước.”
“Chuyện Cố Dật Chi cứu em, vốn dĩ phải là của mới đúng..."
9
Tạ Đạt còn chưa hết câu thì đã bị Giang Miên ngắt lời: "Em biết."
Tạ Đạt sững sờ, tôi cũng .
"Em biết? Em biết mà vẫn…"
Ánh mắt Giang Miên bình tĩnh.
"Ngay từ đầu em đã biết, từ đầu đến cuối em luôn Cố Dật Chi."
"Dù là nghèo khó hay giàu sang."
"Em thích từng ngày ở bên Cố Dật Chi."
Tạ Đạt không hiểu.
"Tại sao? Rõ ràng có thể cho em một cuộc sống tốt hơn."
Giang Miên nhắm mắt lại, không muốn ta nữa.
"Đối với Cố Dật Chi, em là tất cả của ấy, đối với , em chỉ là một phần nhỏ."
"Em muốn là tất cả trong , một trọn vẹn."
"Chính vì thế em mới ra những chuyện sai lầm…"
Nói đến câu cuối, khóe mắt Giang Miên lại ướt đẫm nước mắt.
Trong lòng tôi trào dâng một cảm giác phức tạp, trái tim nhói đau và cay xè, mắt tôi dần dần nóng lên.
Hóa ra, tôi đã lựa chọn một cách kiên định, hóa ra, tôi đã ai đó hết lòng.
Tạ Đạt sụp đổ, ta lặng lẽ rời đi và sau đó cũng không tiếp tục dây dưa với Giang Miên nữa.
Vì sự việc tự sát không thành, cha mẹ Giang Miên quản lý ấy chặt chẽ hơn, ép ấy bán nhà và về ở cùng họ.
Giang Miên cuối cùng cũng thỏa hiệp.
Trong những ngày sau đó, dường như ấy đã nghĩ thông suốt hơn, rất ít khi nhắc đến tôi, và số lần khóc vào đêm khuya cũng ít dần.
Linh hồn của tôi cũng dần phai nhạt, có lẽ là do chấp niệm của tôi đã gần như tan biến.
Nhưng tôi vẫn muốn ở bên ấy lâu thêm chút nữa.
Vào một buổi chiều trời nắng đẹp, Giang Miên ngủ thiếp đi dưới gốc cây trong sân. Tôi dùng hết sức mình, hôn nhẹ lên trán ấy lần cuối.
Mang theo sự lưu luyến, mang theo chút tiếc nuối, tôi khẽ bên tai Giang Miên: "Miên Miên, vợ của , đừng bận lòng gì nữa, hãy bình an nhé."
Từ đó, tôi - Cố Dật Chi - hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Bạn thấy sao?