“Không sao, ở khách sạn thì mấy món này ăn thoải mái.” – ông ta nhún vai, mặt đầy đắc ý.
“Thật sao?!” – Vừa thấy tôi gật đầu, Vạn Lệ và mẹ ta lập tức cầm thực đơn gọi thêm một bàn đồ ăn lớn, không chút khách sáo.
Đúng là ăn “thoải mái thật”… chỉ là, mọi chi phí đều đã tính gộp vào tiền phòng rồi.
Vạn Lệ gắp một miếng càng cua hoàng đế lên, chuẩn bị cho vào miệng.
Tôi nhắc: “Vợ à, đang mang thai thì không nên ăn cua đâu.”
Cô ta lập tức xụ mặt, có chút do dự rồi đặt càng cua xuống.
Nhưng ngay lúc tôi vào nhà vệ sinh, ta đã nhanh chóng cho hết đống cua vào miệng, ăn sạch sẽ.
Nhìn bộ dạng tham lam của cả ba người nhà họ, trong lòng tôi trào lên cảm giác ghê tởm.
Tôi siết chặt tấm vé máy bay trong tay—nếu còn không đi thì e là quá muộn rồi.
Khi Vạn Lệ vừa đặt lịch spa và đang nằm trên giường tận hưởng, tôi nhẹ nhàng :
“Vợ à, muốn về quê một chuyến.”
Vạn Lệ lập tức bật dậy, mặt nạ dưỡng da trên mặt rơi mất một nửa.
“Không !”
Tôi bình tĩnh đáp: “Mẹ dạo này không khỏe, gọi về, là muốn đưa cho một ít đồ.”
Nghe tôi , ánh mắt Vạn Lệ lập tức đảo một vòng – chắc chắn ta nghĩ mẹ tôi bệnh nặng sắp không qua khỏi, muốn giao lại di sản cho tôi.
“Vậy cũng , chồng à, đi rồi nhớ về sớm nhé.”
Biết tôi sắp rời đi, gương mặt bố vợ vui đến mức không giấu nổi – vở kịch tối nay tôi xem không rồi.
Tôi bắt chuyến bay quay về thành phố nơi việc, liên hệ với môi giới để đăng bán căn nhà.
Chiều hôm đó, tôi về đến quê.
Nhà mẹ nằm ở tận cùng phía đông làng, Tết đến nơi, khắp nơi treo câu đối đỏ, giấy dán hoa văn đầy cửa sổ, chỉ có nhà tôi là hoang tàn tiêu điều.
Tôi đẩy cửa bước vào, thấy mẹ đang quấn chăn bông ngồi trên giường đất sưởi ấm.
“Mẹ ơi, con về rồi.”
Nghe thấy tiếng tôi, mẹ vội vàng xỏ dép chạy ra ngoài.
“Tiểu Vũ hả con?”
Tôi vào đôi mắt mờ đục của mẹ, rồi giơ tay tát mạnh vào mặt mình một cái.
Không trách … thì ra mẹ chẳng mấy khi trả lời tin nhắn là vì bệnh đục thủy tinh thể đã nặng đến thế.
Tôi quỳ sụp xuống trước mặt bà.
“Mẹ ơi! Đứa con bất hiếu đã về rồi!”
Mẹ vội vàng vịn lấy tay tôi kéo dậy: “Về là tốt rồi, Tết nhất đừng mấy câu xui xẻo.”
Bà đưa mắt ra sau lưng tôi: “Vạn Lệ đâu? Sao mẹ không thấy nó về cùng con?”
Tôi cố nén cảm đang cuộn trào, kéo mẹ ngồi xuống giường.
“Mẹ, con định ly hôn với Vạn Lệ rồi.”
“Cái gì?!” – mẹ tôi hốt hoảng. – “Tiểu Vũ, con lại cãi nhau với Vạn Lệ nữa phải không?”
Bà vớ lấy cây gậy bên cạnh, gõ vào chân tôi: “Lập tức quay về, dỗ dành vợ con cho tử tế!”
“Mẹ ơi!”
Tôi nhăn nhó tránh đòn, vừa né vừa kêu đau, thì cánh cửa ngoài bất ngờ bị đá bật ra kêu “rầm” một tiếng.
“Mấy người đang gì đấy?!”
Tôi ra phía cửa—một gầy gò, khoác chiếc áo bông cũ kỹ, tay cầm cây gậy gỗ, bước nhanh vào trong.
Cô ấy lập tức chắn trước mặt mẹ tôi, giơ cây gậy gỗ lên chỉ thẳng vào tôi.
“Anh là ai?! Có phải thấy bà Lưu sống một mình nên định giở trò chiếm đoạt tài sản đúng không?!”
Cô này trông quen mắt… tôi không kìm mà kỹ thêm vài lần.
“Đồ biến thái!”
Cô ta bất ngờ tung một cú đá thẳng vào chỗ hiểm, khiến tôi ôm bụng ngã lăn ra đất trong đau đớn.
“không… đây là con trai bác mà…” – mẹ tôi hoảng hốt lên tiếng.
“Càng phải đánh!”
Bạn thấy sao?