"Tốt quá rồi, chẳng phải chỉ mong rời xa ấy sao? Bây giờ có thể danh chính ngôn thuận thoát khỏi sự kiểm soát, đi tìm thằng ăn bám kia của rồi đó."
"..."
Nhưng lần này, bất kể Tần Dư Minh có những lời cay độc khó nghe đến đâu, Hạ Lâm vẫn như không cảm nhận gì, chỉ đờ đẫn chằm chằm vào bức ảnh trên giấy chứng nhận kết hôn.
Tần Dư Minh thấy mất hứng thì bỏ đi.
Ngày tổ chức tang lễ, Hạ Lâm không đến.
Tôi không biết là ấy không dám hay cảm thấy chẳng cần thiết.
Mẹ tôi đã tìm đến Hạ Lâm.
Người phụ nữ dịu dàng ấy khuyên Hạ Lâm nên hướng về phía trước, rằng cái chết của tôi chỉ là một tai nạn, không thể trách ai.
Nhưng những lời này dường như kích thích Hạ Lâm, khiến ấy bật khóc, quỳ xuống cầu xin mẹ tôi tha thứ.
Hai người phụ nữ mà tôi từng thương nhất ngay lập tức ôm nhau khóc nức nở.
Thật ra, trong lòng mẹ tôi vẫn có oán hận.
Bà biết Hạ Lâm đối xử với tôi chẳng hề tốt như những gì tôi từng kể.
Chỉ vì tôi luôn hết lời bảo vệ ấy trước mặt bà, luôn miệng những điều tốt đẹp về , nên bà mới thương ấy như quý tôi.
Nhìn mẹ khóc đau đớn như , tôi vừa buồn vừa hối hận.
Cả đời này, tôi không tròn chữ hiếu.
Nửa sau cuộc đời, tôi chỉ ý đến Hạ Lâm mà không nhận ra tóc mẹ đã bạc đi nhiều đến thế.
Trước khi rời đi, mẹ tôi hỏi Hạ Lâm: "Trước khi Tiểu Phong mất, thằng bé có để lại gì hay điều gì không?"
Hạ Lâm như bị điện giật, ấy nhớ ra điều gì đó, vẫn im lặng không .
Mẹ tôi thất vọng quay đi.
Sau khi bà rời đi, Hạ Lâm mở điện thoại, kéo xuống cuối danh sách tin nhắn trong WeChat, cuối cùng cũng thấy tin nhắn chưa đọc mà tôi gửi.
Những ngày này, chứng mất ngủ của ấy dường như nặng thêm.
Tôi thấy ấy thức trắng ngày qua ngày, chỉ khi nghe lại tin nhắn thoại của tôi mới có thể ngủ yên vài tiếng.
Đáng đời.
Cứ thức trắng mãi đi!
Nhìn bây giờ giả bộ đáng thương, tôi chỉ thấy ghê tởm.
Nhất là khi Hạ Lâm nghe đến tin nhắn cuối cùng trong danh sách, đoạn ghi âm tiếng thở khi ấy ngủ say, và cả câu “Chúc ngủ ngon” mà tôi đã , Hạ Lâm đã hoàn toàn sụp đổ.
Cơn đau nửa đầu hành hạ, khiến khuôn mặt ấy tái nhợt, đôi mắt sưng húp, trông chẳng khác gì ma nữ trong bộ phim kinh dị mà chúng tôi từng xem cùng nhau.
Khi đó, Hạ Lâm từng mỉa mai những người phụ nữ tự hành hạ mình vì chẳng có kết cục tốt đẹp: "Chỉ có những kẻ ngu ngốc mới chết rồi mà hồn vẫn vất vưởng, quay lại tìm người đàn ông kia. Bề ngoài là hành hạ, thực ra là không buông bỏ ."
"Chuyện đó chỉ có trên phim truyền hình."
Nhưng bộ dạng hiện giờ của ấy cũng chẳng khác là bao.
Trình Quân gọi điện vài lần, đều bị Hạ Lâm tắt máy.
Không còn cách nào, ta đành tìm đến tận nhà.
10
Khi cánh cửa vừa mở ra, Trình Quân cũng bị dọa cho giật mình.
Bộ dạng hiện tại của Hạ Lâm trông chẳng khác gì một bệnh nhân nặng lâu ngày, khiến ta lo lắng không yên.
Anh ta lập tức tự đề xuất rằng mình đã mua ít đồ ăn và sẽ chăm sóc ấy.
Đúng là người chu đáo, sáng sớm đã đi chợ, chọn toàn tôm với cua tươi.
Nhưng cách sơ chế còn dang dở kia, xem ra ta cũng chỉ thuộc dạng “đầu bếp miệng lưỡi”.
Hạ Lâm từ đầu đến cuối đều xem ta như không khí.
“Trời ơi, Tiểu Lâm, tủ lạnh nhà em đã bao lâu rồi chưa dọn dẹp ?”
Một tiếng kêu thất thanh khiến Hạ Lâm bừng tỉnh, vội vàng chạy tới bên tủ lạnh, hộp đựng thức ăn mà Trình Quân vừa lôi ra.
Cô ấy giật lấy nó, bên ngoài còn dán tờ giấy ghi màu hồng nhạt.
Tôi đột nhiên nhớ ra, trong tủ lạnh quả thực còn lưu lại vài phần cơm và đồ ăn vặt mà tôi chuẩn bị sẵn cho Hạ Lâm.
Nhưng từ ngày tôi rời đi, đã một tuần trôi qua.
Dù có bảo quản tốt đến đâu, qua thời hạn sử dụng, tất cả đều đã hỏng.
Hạ Lâm như tìm thấy báu vật, lục tung tủ lạnh, gom hết mọi thứ ra ngoài:
Đậu phụ Ma Bà, thịt lát sốt cay, gà kho khoai tây...
Bạn thấy sao?