Cô ấy mở danh sách ghi âm trên điện thoại, tôi lập tức nhớ ra: toàn bộ bên trong là những đoạn tôi từng tự tay ghi lại – lúc ấy vì sợ ấy không ngủ nên mới để lại.
Ngón tay ấy chạm nhẹ vào một đoạn, giọng của tôi vang lên, quen thuộc, dịu dàng, rõ ràng: "Chú thỏ nhỏ và rùa tổ chức một cuộc thi chạy trong rừng, chúng gọi các trong khu rừng đến trọng tài. Nhưng khỉ – một trong các trọng tài – lại đi lạc. Chúng chờ mãi, chờ rất lâu, cuối cùng mới thấy khỉ xuất hiện..."
Khi ấy tôi lo lắng đến mức chỉ muốn mọi cách để Hạ Lâm có thể ngủ ngon hơn. Nhưng giờ nghe lại, tôi chỉ cảm thấy buồn nôn.
Tôi đã ngu ngốc đến mức nào chứ? Tất cả tâm huyết, cuối cùng chỉ như ném vào hư không.
"Và rồi, hoàng tử Glory cuối cùng đã gặp nàng công chúa của mình. Họ tổ chức một lễ cưới nguy nga tại cung điện..."
Đến đoạn ghi âm thứ ba, hàng mi dài của ấy khẽ khép lại.
Nhịp thở dần trở nên đều đặn.
Hạ Lâm đã ngủ rồi.
6
Vài tiếng sau, ánh nắng ban mai tràn ngập khắp ban công.
Hạ Lâm vẫn còn say ngủ thì tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, vỡ sự yên tĩnh ấy.
Cô ấy có chút khó chịu, dụi mắt rồi cầm máy.
Tôi nghe thấy giọng Trình Quân vang lên từ đầu dây bên kia.
“Hạ Lâm, không phiền em nghỉ ngơi chứ?” Giọng của ta mang chút thăm dò và lưỡng lự.
“Không.” Hạ Lâm nhíu mày, giọng điệu nhàn nhạt hỏi lại: “Có chuyện gì ?”
“Trưa nay ăn cơm hộp ở bệnh viện, đột nhiên lại thèm món canh sườn em nấu hôm trước...” Không nghe thấy ấy đáp lại, ta vội vàng bổ sung: “Thôi, nếu em phiền thì thôi . Chỉ là món em nấu ngon quá, quen miệng mất rồi.”
Như tôi dự đoán, Hạ Lâm không từ chối.
Cô ấy nhanh chóng thay quần áo, cầm chìa khóa rồi rời khỏi nhà trong chớp mắt.
Tôi hơi băn khoăn. Không phải nấu canh sườn sao?
Thì ra Hạ Lâm đến một nhà hàng, mua mang về một phần canh sườn rồi mới đến bệnh viện.
Lúc này tôi mới hiểu ra.
Có lẽ Hạ Lâm sợ Trình Quân đói bụng, không chờ nổi, nên mới đi mua sẵn từ nhà hàng.
Tần Dư Minh quả thật không sai. Tôi khi đó đúng là một kẻ mù quáng trong .
Cậu ấy từng Hạ Lâm thầm Trình Quân nhiều năm. Tôi tìm Hạ Lâm đối chất, ấy chỉ bọn họ là bè bình thường. Tôi đã tin, thậm chí còn bắt Tần Dư Minh xin lỗi , khiến cả ba chúng tôi khó xử.
Nhưng những ngày qua, tôi rõ hơn bao giờ hết. Nếu không có sự xuất hiện của tôi, họ có lẽ đã thành đôi từ lâu.
Chỉ vì mối quan hệ thân thiết giữa hai gia đình Hạ - Lâm, ấy mới miễn cưỡng nghe theo ý cha mẹ, giữ gìn danh dự cho cuộc hôn nhân này, một mình nhẫn nhịn đến tận bây giờ.
Chỉ mất chưa đầy nửa tiếng, Hạ Lâm đã có mặt ở bệnh viện.
Trình Quân biết Hạ Lâm không nỡ từ chối mình, ta vui vẻ nhận lấy hộp canh sườn, hớn hở uống ngay.
Nhưng mới uống một ngụm, ta đã cau mày, có chút thắc mắc: “Sao cảm giác vị lần này không giống với món hôm trước em nấu ở nhà nhỉ?”
Hạ Lâm liếc đồng hồ trên cổ tay, thản nhiên đáp: “À, em mua từ nhà hàng về.”
Trình Quân thoáng lộ vẻ thất vọng, vẫn cố nặn ra một nụ : “Không sao, em mang đến là tốt lắm rồi. Chỉ là, hương vị vẫn không bằng món em tự tay nấu.”
Hạ Lâm nhíu mày, có chút khó chịu: “Canh có đủ dinh dưỡng là rồi, em nấu cũng chẳng ngon lành gì đâu.”
Trình Quân nghe xong, rõ ràng rất kinh ngạc, như thể đây là lần đầu ta thấy ấy như .
Nhận ra mình hơi quá, Hạ Lâm điềm tĩnh bổ sung: “Em bị khô da tay, chạm nước nhiều bệnh nặng hơn.” Rồi đặt một tấm danh thiếp lên bàn: “Đây là số điện thoại đặt hàng của chủ quán này, sau này muốn uống thì tự gọi đi.”
Nói xong, ấy không chờ phản ứng của ta, chỉ bảo mình có việc rồi nhanh chóng rời đi.
Tuy nhiên, Hạ Lâm không rời khỏi bệnh viện. Thay vào đó, ấy còn tìm một hộ lý để hỏi vài điều.
Bạn thấy sao?