Lần đầu tiên, tôi cảm thấy cuộc hôn nhân này có lẽ vốn dĩ là một sai lầm.
Sự kết hợp của chúng tôi, hóa ra chưa từng nên có.
Hạ Lâm ghét bị tôi chạm vào, ấy từ chối sự quan tâm của tôi, nên đã né tránh mọi phút mọi giây thân mật.
Giờ nghĩ lại, có lẽ ấy đã sớm không muốn sống cuộc đời này nữa.
Tôi lặng Hạ Lâm ngày ngày ở bên Trình Quân.
Cho đến một hôm, sau khi từ bệnh viện trở về, Hạ Lâm biết rằng người duy nhất có thể thực hiện ca phẫu thuật là tôi, thì mới vội vàng gọi điện.
Đầu dây bên kia vang lên giọng máy móc: “Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc . Nếu cần để lại lời nhắn, xin vui lòng bấm…”
Cô ấy bực bội gọi đi gọi lại rồi ngắt máy, cuối cùng không chịu nữa, nhấn nút để lại lời nhắn.
“Em có việc gấp cần tìm , đừng giận dỗi nữa. Lần này coi như em sai chưa?”
“Lâm Phong! Em đã nhượng bộ rồi, còn không chịu thì muốn gì nữa? Anh đừng quên, ngày đó chính theo đuổi em trước. Nếu cứ tiếp tục như , em thực sự không còn lòng dạ nào để sống tiếp nữa đâu.”
“Anh mau gọi lại cho em! Bệnh của Trình Quân không thể chậm trễ. Em biết vẫn còn ác cảm với ấy, chuyện này liên quan đến tính mạng con người. Anh có thể công tư phân minh một chút không?”
Đương nhiên, những lời nhắn ấy không nhận hồi âm.
2
Hạ Lâm tức giận đến mức định ném đồ, sau khi nhanh chóng nhận ra đây không phải là nhà mình, ấy liền bực bội cắn móng tay.
Trình Quân quay sang an ủi ấy. Sau khi tâm trạng dịu lại, Hạ Lâm tự nguyện vào bếp nấu cơm, hầm canh.
Khi đang nấu dở, chuông điện thoại vang lên. Hạ Lâm vội vàng chạy đến, nhanh tay bắt máy, còn quay sang ra hiệu cho Trình Quân yên tâm.
“Alo? Em còn tưởng đã chết quách rồi chứ, sao lâu thế không nghe điện thoại? Anh đang cái gì hả!”
“Xin hỏi đây có phải là Hạ không? Có vẻ như đã xem tin tức rồi. Xin gửi lời chia buồn cùng .”
“Đây là Hãng hàng không Minh Châu. Mong ngày mai đến nhận lại di vật và thi thể của chồng mình. Địa chỉ là…”
Giọng bên kia chưa dứt, tôi đã thấy sắc mặt Hạ Lâm thay đổi.
“Bây giờ đang lưu hành kiểu lừa người mua bảo hiểm như thế này à?” Giọng của ấy có phần hơi hoảng loạn vẫn chưa tin.
Cô ấy nghĩ rằng bên kia chỉ là cuộc gọi tiếp thị.
Mãi đến khi người kia đọc ra thông tin cá nhân của Hạ Lâm và tôi, cùng với tin tức vài ngày trước, ấy mới vội vàng cúp máy, chạy đến máy tính, run rẩy gõ vài phím.
Màn hình đổi từ màu sắc tươi sáng sang sắc xám ảm đạm. Cô ấy lấy điện thoại ra đối chiếu từng chi tiết.
Chuyến bay K2422 của Hãng hàng không Minh Châu.
Đúng là chuyến bay trên tấm vé tôi từng gửi cho ấy.
Sắc mặt Hạ Lâm tái đi, sau đó ấy lại cầm điện thoại gọi đến một dãy số. Tôi thấy, đó là số của đồng nghiệp tôi, cũng là em thân thiết, Tần Dư Minh.
Điện thoại nhanh chóng kết nối. Không để đầu dây bên kia kịp gì, Hạ Lâm đã lớn tiếng chất vấn: “Lâm Phong đâu rồi?”
“Chị dâu? Chị còn chưa biết sao?” Giọng đầu dây bên kia có vẻ ngạc nhiên.
“Tôi hỏi ta đâu rồi? Các người lại đang chơi trò quái gì nữa đây?”
“Cậu với ta, tôi cho ta một cơ hội cuối cùng. Lập tức gọi lại cho tôi, tôi có việc quan trọng cần tìm ta.”
“...Anh ấy không thể gọi lại đâu.” Giọng Tần Dư Minh đột ngột trở nên lạnh lùng.
“Cậu biết cái gì rồi! Tôi đã đoán chắc hai người các lại dính vào với nhau!”
“Thôi nào, chị dâu, đúng là chị giỏi nguyền rủa người khác thật đấy.” Tần Dư Minh bật lạnh lùng.
“Sao thế, chồng mình chết rồi cũng không biết, giờ lại nguyền rủa của ấy à? Hay là chị xuống dưới đi cùng luôn cho trọn?”
Trong ấn tượng của tôi, Tần Dư Minh là người tính cách hiền lành, việc cẩn thận chu đáo. Tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy năng cay nghiệt đến .
Cậu ấy hiểu tôi Hạ Lâm đến mức nào, nên trước giờ luôn giữ thái độ lịch sự với .
“Tần Dư Minh!”
Bạn thấy sao?