VỢ TÔI HỐI HẬN RỒI
Ngày chiếc máy bay gặp nạn cũng chính là ngày kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Hạ Lâm.
Cô ấy vẫn luôn nghĩ rằng tôi vẫn còn giận dỗi và chiến tranh lạnh với mình, sự thật là, tôi đã chết rồi.
Mãi đến khi người mà Hạ Lâm từng thầm cần phẫu thuật gấp, còn tôi là chuyên gia duy nhất trong lĩnh vực này, ấy mới tìm đến tôi.
Hạ Lâm gọi cho tôi vô số lần, để lại những lời nhắn: “Em có việc gấp cần tìm đến , đừng giận dỗi nữa. Lần này coi như em sai chưa?”
“Lâm Phong! Em đã xuống nước rồi, còn không chịu bước tiếp là sao? Nếu cứ tiếp tục thế này, em thực sự không muốn tiếp tục nữa đâu.”
“Bệnh của Trình Quân không thể chậm trễ. Em biết vẫn còn khúc mắc với ấy, chuyện này liên quan đến tính mạng con người. Anh có thể công tư phân minh một chút không?”
Tối hôm đó, một nhân viên từ hãng hàng không gọi cho Hạ Lâm:
“Chúng tôi gọi từ Hãng hàng không Minh Châu. Ngày mai, cầu đến để nhận diện di hài và di vật của chồng mình.”
1
Khoảnh khắc máy bay gặp nạn, tôi vô thức sang bên cạnh.
Chỗ ngồi bên cạnh trống không.
Người vợ Hạ Lâm của tôi, vốn dĩ đã hẹn cùng đi đến Pháp du lịch với nhau, vào phút cuối, khi biết Trình Quân trở về thì đã nóng lòng muốn gặp ta.
Tôi gửi cho Hạ Lâm thông tin đặt vé, ấy bảo tôi hủy đi, lý do là vì Trình Quân bị bệnh, cần có người chăm sóc, mà ở thành phố Y, ta chỉ có ấy là . Hạ Lâm còn nếu ngày đó không phải nhà họ Lâm ép buộc, ấy và Trình Quân đã chẳng bỏ lỡ mất nhau.
Đêm hôm đó, tôi hút thuốc suốt cả đêm, hỏi rằng liệu ấy đã nghĩ kỹ chưa.
Hạ Lâm không buồn ngẩng đầu, ấy chỉ tập trung thu dọn hành lý, giọng điệu thản nhiên như không: “Không sao, lễ kỷ niệm thì nhiều, đâu nhất thiết phải chọn đúng ngày đó để đi, đúng không?”
Tôi nén lại chút hơi tàn trong lòng, khổ: “Lâm Lâm, đã hủy hết công việc, thêm công việc của cả mấy tháng, thậm chí tiệc tùng đến mức dạ dày xuất huyết. Những điều này em tính thế nào đây?”
Hạ Lâm sa sầm mặt, ấy đập chiếc gương cầm tay xuống đất: “Anh là đàn ông mà sao bụng dạ hẹp hòi thế?”
“Nói nhiều như chẳng qua chỉ muốn cản tôi không đi mà thôi!”
Chiếc gương vỡ tan, đồng thời một điều gì đó ở trong lòng tôi cũng rạn nứt theo.
Hạ Lâm đóng sầm cửa bỏ đi.
“Lâm Lâm, có những thứ một khi mất đi rồi thì không thể quay lại nữa.”
Câu níu kéo này, khi tôi ra, ấy vẫn chẳng thèm ngoảnh đầu lại.
Giờ đây, quả thật chẳng còn gì quay lại nữa.
Tôi ngồi một mình trên chuyến bay đi Pháp, giữa đường lại gặp tai nạn lớn. Máy bay rơi, không ai trên chuyến bay ấy sống sót.
Do hiện trường quá xa quê nhà, các đơn vị hàng không và kiểm soát phải mất thời gian dài để xác minh danh tính hành khách, nên tin tôi qua đời rất lâu sau mới xác nhận.
Chỉ là, vì chấp niệm quá sâu, hồn tôi cứ lởn vởn không rời, cuối cùng trở về bên Hạ Lâm.
Hôm Hạ Lâm đến tìm Trình Quân, tôi cũng có mặt.
Tôi ấy trang điểm tỉ mỉ trên xe, gương mặt rạng rỡ hiếm thấy khi gặp Trình Quân.
Cô ấy mang theo canh sườn hầm ngô và sữa tươi nguyên chất cho ta.
Chỉ cần Trình Quân hơi nhíu mày, ấy liền lo lắng không ngớt, vội bảo ta ngồi xuống nghỉ ngơi.
Trong lời trò chuyện, tôi nghe Trình Quân ái ngại hỏi: “Như có ổn không? Dù gì em cũng đã lấy chồng rồi, có người chồng nào chịu để vợ mình đến thăm một người đàn ông khác như thế này không?”
Hạ Lâm thản nhiên đáp: “Không sao, ta chẳng quản em đâu. Với lại, là của em, em đến thăm thì sao chứ?”
“Kết hôn bao năm em cũng chán lắm rồi. Nếu ta còn dám gì, cùng lắm thì ly hôn thôi.”
Sống với nhau từng ấy năm, giờ tôi mới biết Hạ Lâm nghĩ như .
Tôi nhớ lại khoảnh khắc Hạ Lâm ngập ngừng “Em đồng ý” trong lễ cưới, và ba năm sau đó, nụ chưa từng xuất hiện trên môi ấy.
Bạn thấy sao?