7
“Chỉ cần bồi thường theo đúng thỏa thuận ghi trên hợp đồng…”
Hoắc Ứng Châu lạnh:
“Muốn ly hôn? Sao? Thanh mai trúc mã của em không muốn nhận nữa à?”
Tôi theo phản xạ phản bác:
“Tình cảm hai mươi mấy năm của chúng tôi…”
Chưa kịp hết, đã cắt lời:
“Đừng diễn nữa. Sáng nay ta đã ra nước ngoài rồi.”
Tôi khựng lại — ấy… đã đi rồi?
Hoắc Ứng Châu tiếp tục mỉa mai:
“Thời Niên, em không hiểu đàn ông. Một người đàn ông có địa vị, sao chấp nhận người thứ ba vì một người phụ nữ?”
Tôi gật đầu:
“Anh đúng. Còn bạch nguyệt quang của thì lại khác, ta cam tâm nguyện ‘tiểu tam’ cho .”
“Con người ta mà, tâm lý rất thú vị. Càng không có lại càng nhớ mãi không quên.”
“Còn cái thứ ngày ngày gặp mặt, cuối cùng cũng chẳng đáng để lưu tâm, dần dà chỉ như một hạt cơm dính mép.”
“Anh đúng không, Tân Nguyện?”
Cô ta tôi chằm chằm bằng ánh mắt đầy căm hận.
Tôi mỉm đáp lại.
Ngay trước mặt ta, tôi gọi thợ đến sửa nhà.
Hoắc Ứng Châu từ trên lầu bước xuống:
“Em định gì?”
Tôi vẫy tay:
“Lắp hệ thống camera toàn diện cho căn nhà, không để sót góc chết nào.”
“Loại có cảnh báo, cảm biến chuyển , pin dự phòng nữa.”
“À mà, lúc vắng nhà, tôi sẽ lắp thêm vài cái camera siêu nhỏ. Lắp ở đâu thì tôi chưa quyết định.”
“Cho nên, có người nên biết điều một chút.”
“Tổng giám đốc Hoắc, chắc không ý kiến gì đâu nhỉ? Dù sao cũng là vì đứa con của mà.”
Hoắc Ứng Châu không gì.
Tân Nguyện thì bắt đầu luống cuống.
Đây là dấu hiệu không còn tin ta nữa.
Cô ta ôm bụng, cố ra vẻ mệt mỏi:
“Em hơi mệt, đưa em về phòng không?”
Muốn kéo người về phòng rồi mềm mỏng dụ dỗ, từ từ tẩy não.
Nhưng tôi không để yên như thế .
Đã mỗi người chơi đường riêng, giờ của tôi chạy mất, thì Hoắc Ứng Châu cũng đừng mơ sống yên.
“Hoắc Ứng Châu, lúc ở hồ, tại sao lại cứu tôi trước?”
“Anh chẳng từng , người quan trọng nhất với là Tân Nguyện sao? Nhưng phản xạ cơ thể không biết dối.”
“Rốt cuộc người là ai?”
Tân Nguyện siết chặt bàn tay, móng tay đã cắm vào lòng bàn tay.
Nhưng ta không ngăn tôi tiếp.
Hoắc Ứng Châu lạnh:
“Nhìn nhầm thôi.”
Tôi liếc qua Tân Nguyện, mặt ta vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.
Ôm chặt lấy tay Hoắc Ứng Châu, tránh ánh mắt tôi.
Tôi khẽ — nếu ta thật sự tin tưởng ta, thì đã sớm xông ra khiêu khích tôi rồi.
Còn về phần Hoắc Ứng Châu, rốt cuộc hiện tại ai, đối với tôi mà … chẳng còn quan trọng.
Tôi sẽ không vì quan tâm tôi nhiều hơn mà tự mãn.
Thời gian này, tôi đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.
Hoắc Ứng Châu mãi mãi sẽ không chỉ một người.
Tôi hay Tân Nguyện, ai mang lại cảm giác mới lạ hơn, ai khiến ta thương hơn, thì sẽ nghiêng về người đó.
Nói cho cùng — người mà Hoắc Ứng Châu thật sự , từ đầu đến cuối… chỉ là chính ta mà thôi.
Tôi nằm trên giường, nhắn một tin cho Phó Dư Phong:
“Anh đi rồi sao?”
Dấu chấm than đỏ chói trên màn hình khiến mắt tôi nhói lên.
Tôi thở dài.
Với tính cách của , chắc chắn những kênh liên lạc khác của tôi cũng đã bị xóa sạch.
Tôi lại mở tin nhắn, lặp đi lặp lại chằm chằm vào dòng chữ cũ.
Khỉ?
Người này là em thân thiết với Phó Dư Phong, tôi cũng đã gặp vài lần.
Tôi nhờ người quen lấy cách liên lạc của cậu ta.
Vừa thêm , bên kia đã nhảy ra tin nhắn:
【Chào chị dâu!】
【Cậu biết tôi là ai?】
【Tất nhiên rồi! Chị dâu biết Phó ở đâu không, em có chuyện cần tìm ấy.】
Tôi liếc đồng hồ – giờ này chắc vẫn còn trên máy bay.
【Anh ấy đang bận, tôi muốn hỏi cậu vài chuyện.】
【Chị dâu cứ hỏi thoải mái, em biết gì nấy, không giấu đâu!】
Tôi gửi ảnh chụp màn hình tin nhắn:
【Câu này là cậu gửi?】
【Trời ơi, ấy dám hả? Đúng là diễn sâu quá!】
【Chính ấy tự gõ từng chữ, viết rồi xóa, xóa rồi lại viết.】
【Em thấy hết chịu nổi mới giật điện thoại gửi đi, thế mà ấy lại bảo không biết gì!】
Tôi cũng hùa theo mắng vài câu.
【Tôi cũng nghi ngờ nên mới hỏi cậu đấy.】
【Chị đừng giận, Phó là đấy, cả đời này sống vì cái gọi là kiêu ngạo và tự trọng…】
【Nhưng thật lòng mà , ấy rất nhớ chị. Năm năm nay bên cạnh ấy không hề có người phụ nữ nào.】
Bạn thấy sao?