Vợ Tôi Cuối Cùng [...] – Chương 3

CHƯƠNG 3

3

Tôi chợt nhận ra có thể có hiểu lầm gì đó, định xóa câu chữ đang gõ dở.

Nhưng mắt tôi không chịu nghe lời, bỗng mờ đi.

Trong lúc hoảng hốt, tôi lỡ tay gửi đoạn tin đó đi mất.

Vội lau nước mắt, lại hoảng loạn bấm thu hồi.

Vài giây sau, gửi tin nhắn mới:

【Chiều nay bọn chơi trò thử thách thật lòng – mạo hiểm. Có lẽ là con khỉ trong nhóm cầm điện thoại gửi đi, gửi xong còn xóa mất. Anh không hề biết. Nếu điều đó khiến em khó xử thì xin lỗi.】

Ngoài nỗi thất vọng ra, tôi còn thấy nhục nhã.

Tôi đã tự tin đến mức nào mà lại nghĩ sẽ quay về?

Sẽ quay lại với một người từng tổn thương, hơn nữa còn là phụ nữ đã có chồng.

Chỉ vì bản thân tôi đã mất đi giới hạn, liền cho rằng ai cũng có thể không có giới hạn giống mình.

Tôi sao lại thành ra như thế này?

Tôi xấu hổ nhắn tin xin lỗi :

【Xin lỗi, là tôi hiểu nhầm.】

Phó Dư Phong không trả lời nữa.

Tôi không muốn ở lại căn nhà trống rỗng – nơi chẳng khác gì một cái vỏ lạnh lẽo.

Tôi đến câu lạc bộ quen thuộc, gọi rượu hết ly này đến ly khác.

Lúc đầu óc mơ màng, tôi như thấy một người quen thuộc.

Anh ta bước về phía tôi.

Trông như Phó Dư Phong, lại không giống .

Ít nhất trước đây chưa từng tôi bằng ánh mắt lạnh lùng như thế.

Tôi từ từ nhắm mắt lại, lúc tỉnh dậy thì đã ở một nơi xa lạ.

Tôi xoa huyệt thái dương ngồi dậy.

Ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt Phó Dư Phong từ ban công về phía tôi.

Anh chỉ mặc một chiếc sơ mi xám nhạt, mở hai nút cổ không phanh ra hoàn toàn, chỉ lộ mơ hồ xương quai xanh.

Tay áo xắn lên cao, để lộ cánh tay rám nắng, cơ bắp rắn chắc, bên trên còn có một vết sẹo dài nổi bật.

Năm năm trôi qua, đường nét khuôn mặt không thay đổi mấy.

Thời gian chỉ khiến khí chất thêm phần trầm ổn, dù có cố thu lại ánh hào quang cũng vẫn khiến người ta không thể rời mắt.

Một người sống tốt hay không, bên ngoài là biết.

Phó Dư Phong năm năm qua hẳn sống rất ổn.

Anh quay đầu đi trước, như thể khó chịu với ánh mắt chăm quá mức của tôi.

Lúc ấy tôi mới nhận ra mình quá lâu, thậm chí có phần thất lễ.

Tôi vội bước vào phòng tắm thu xếp lại bản thân.

Khi bước ra, đang đứng quay lưng về phía tôi, lặng lẽ cảnh vật bên dưới.

“Phó Dư Phong, cảm ơn hôm qua đã không bỏ mặc tôi.”

Tôi vẫn nhớ chút chuyện xảy ra hôm qua – tôi mượn rượu càn, cố chấp bám lấy .

Anh không còn cách nào khác nên mới đưa tôi về.

Anh xoay người lại.

“Không cần cảm ơn, cho dù là người không quen tôi cũng không đứng mặc kệ.”

Tôi hiểu ý – đừng hiểu lầm.

Tôi gượng, “Vậy… tôi xin phép đi trước, không phiền nữa.”

Tôi vừa bước đi mấy bước thì bị gọi lại.

“Thanh toán hôm qua đi đã.”

Phải rồi, tiền rượu hôm qua là ứng trước.

Tôi rút điện thoại ra, quét mã thì phát hiện đó không phải mã thanh toán.

“Tôi không nhận tiền không rõ nguồn gốc.”

Phó Dư Phong mặt không cảm , bấm xác nhận kết .

Anh trước đây có nguyên tắc như sao? Tôi thầm nghi hoặc.

Nhưng nghĩ lại, năm năm thay đổi một chút cũng bình thường.

“Ờm, bao nhiêu tiền?”

“Năm mươi hai nghìn.”

Ngón tay tôi khựng lại – số tiền này… có gì đó sai sai.

Tôi còn chưa kịp gì, Phó Dư Phong đã đoán ra:

“Còn cả bộ vest của tôi.”

Anh vừa nhắc, ký ức đêm qua bỗng rõ ràng hơn.

Hình như tôi đã nôn lên người

Năm năm không gặp, tôi lại tặng cú ra mắt như thế. Thật mất mặt.

Cả đời này tôi không muốn gặp lại nữa.

Tôi tròn, chuyển cho sáu mươi nghìn rồi cắm đầu chạy trốn.

Cả thể xác lẫn tinh thần đều rã rời, về đến nhà tôi lại tắm thêm lần nữa rồi đổ người lên giường ngủ vùi.

Lúc nửa mơ nửa tỉnh, tôi nghe thấy tiếng cửa mở.

Là Hoắc Ứng Châu, chỉ có mới vào phòng khi tôi đang ngủ.

Nghe tiếng bước chân , ý thức tôi dần tỉnh táo.

Anh dừng lại bên giường, ánh mắt rõ ràng đang quan sát tôi.

Tôi cố gắng giữ nhịp thở thật đều.

Mọi chuyển như bị tua chậm lại, tôi có thể nghe rõ từng tác của .

Anh cầm lấy điện thoại để ở đầu giường của tôi.

Tôi chưa từng đổi mật mã, dễ dàng mở khoá.

Anh thao tác một lúc rồi dừng lại ở một trang nào đó, có vẻ đã tìm thấy thứ cần tìm.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...