2
Tôi Hoắc Ứng Châu, vẫn chưa có ý định rời đi.
“Anh còn gì muốn dặn nữa à?”
Ngón tay vô thức gõ lên ống quần hai cái.
“Anh ta tên gì?”
“Anh không có ý gì đâu, chỉ sợ em bị lừa thôi…”
Tôi cắt lời :
“Phó Dư Phong.”
“Tổng giám đốc Phó của Dư Phong Khoa Kỹ? Con trai Phó Hướng Nam?”
“Chắc .”
Tôi không rõ ấy có phải là tổng giám đốc của Dư Phong Khoa Kỹ không, Phó thì đúng là tên Phó Hướng Nam.
Lần này Hoắc Ứng Châu không nấn ná nữa, xoay người rời đi không ngoảnh lại.
Hoắc Ứng Châu ngồi trong xe, lòng đầy phiền muộn.
Nhưng lại chẳng biết bản thân đang bực chuyện gì.
Nghĩ đến Phó Dư Phong, có phần yên tâm.
Người này từng gặp vài lần, cũng coi như quen biết.
Về gia thế và ngoại hình đều không thua kém gì , hơn nữa còn tự mình sáng lập nên Dư Phong Khoa Kỹ.
Ngoài năng lực bản thân, người này còn là kiểu đàn ông có kiêu ngạo, có nguyên tắc.
Việc ta gửi tin nhắn đó, chắc chỉ vì không biết Thời Niên đã kết hôn.
Một người như sẽ không bao giờ ra chuyện mất mặt vì một người phụ nữ.
Hơn nữa… Thời Niên cũng chẳng có sức hút đến mức đó.
Điện thoại vang lên, là Nguyện Nguyện gọi tới.
Hôm nay đã hứa sẽ đưa ấy đi ăn nhà hàng mới mở.
Chuông đổ ba tiếng, mới bắt máy.
“Anh có chút việc đột xuất, lần sau đưa em đi.”
Dù Nguyện Nguyện hơi thất vọng vẫn ngoan ngoãn bảo cứ lo việc của mình trước.
Thấy chưa, đây mới là kiểu phụ nữ mà thích.
Anh thích Nguyện Nguyện – người luôn thấu hiểu và dịu dàng, chứ không phải kiểu như Thời Niên, thông minh sắc sảo, chuyện gì cũng phải vạch trần cho bằng .
Tôi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định nhắn lại cho Phó Dư Phong.
【Là , Phó Dư Phong, đúng không?】
【Là .】
Phải chờ rất lâu bên kia mới trả lời, lâu đến mức tôi gần như nghĩ sẽ không nhắn lại nữa.
Dù sao thì chúng tôi cũng chia tay trong một trận cãi vã kinh khủng, đến mức xem tôi như kẻ phản bội.
Ngay sau đó, bỏ ra nước ngoài, từng ấy năm chưa một lần trở về.
Tôi từng nghĩ đời này chúng tôi sẽ không bao giờ còn liên quan.
Một năm sau khi đi, tôi mới dần bước ra khỏi quá khứ.
Rồi tôi kết hôn với Hoắc Ứng Châu, ban đầu tôi thực sự đắm chìm trong cảm giác khi ở bên .
Anh có sức hút khiến tôi toàn tâm toàn ý hướng về , quên đi bao nỗi buồn.
Tôi từng nghĩ mình sẽ thật lòng .
Nhưng đến năm thứ tư sau kết hôn, bóng hình bạch nguyệt quang của lại xuất hiện.
Cô tên Tân Nguyện ấy, quay trở về.
Một câu chuyện cũ rích đầy kịch tính.
Năm đó ta bị gia đình Hoắc Ứng Châu ép rời đi.
Đến khi khóc lóc kể lại mọi chuyện cho , tất cả nguyên tắc trong lập tức sụp đổ.
Khi tôi phát hiện ra chuyện giữa họ, thẳng thắn và dứt khoát rằng Nguyện Nguyện mới là người quan trọng nhất.
Nếu không phải vì ta từng rời đi, tôi căn bản sẽ không có cơ hội bước vào cuộc hôn nhân này.
Chỉ một ánh mắt sợ hãi của Tân Nguyện, Hoắc Ứng Châu đã biến thành mũi giáo, mũi nhọn nhắm thẳng vào cổ họng tôi, như thể sẵn sàng đâm chết tôi bất cứ lúc nào.
Cứ như ba năm hạnh phúc trước đó chưa từng tồn tại.
Nhưng rồi cả hai đều ngầm hiểu nhau, không ai nhắc đến chuyện ly hôn.
Đã năm năm kết hôn, nhà họ Thời và nhà họ Hoắc cũng đã hợp tác sáu năm.
Lợi ích thực sự đan xen phức tạp hơn vẻ ngoài rất nhiều, không phải muốn cắt là cắt .
Mà… mỗi người một đường cũng chẳng sao.
Với người trong giới này, mấy chuyện như chẳng có gì lạ, miễn là không ảnh hưởng đến tiền là .
Tôi vẫn có chút lo lắng, những năm qua tôi đã thay đổi quá nhiều.
Không biết Phó Dư Phong bây giờ ra sao.
【Em kết hôn rồi.】
Chỉ một câu ngắn ngủi mà tôi đánh rất khó khăn.
Khi dằn vặt, thời gian như chậm lại.
Không biết bao lâu sau, bên kia gửi đến một dấu chấm hỏi.
Tôi cắn nhẹ môi, lưỡng lự do dự.
Cuối cùng vẫn gửi cho một bức ảnh chụp màn hình.
【Câu đó… có ý gì?】
Càng lo, lại càng không chịu nổi.
Tôi liên tục gõ rồi xóa, nghĩ kỹ từng từ.
【Tuy em đã kết hôn, mối quan hệ giữa em và ấy… không giống như nghĩ.】
Chữ còn chưa kịp gõ xong, bên kia cũng gửi một bức ảnh.
Trong ảnh trống trơn.
Không có câu 【Anh quay về rồi, em còn muốn không?】
Bạn thấy sao?