Vợ Tôi Cuối Cùng [...] – Chương 1

CHƯƠNG 1

【”Anh quay về rồi, em còn muốn không?”】

Nhìn tin nhắn từ mối đầu, tôi rơi vào hồi ức và trầm mặc.

Hoắc Ứng Châu giật lấy điện thoại từ tay tôi, cau mày.

“Em lén xem điện thoại à?”

“Anh từng rồi, Nguyện Nguyện mới là người quan trọng nhất với .”

Thấy tôi không gì, lại bổ sung một câu:

“Tất nhiên, sẽ không ly hôn với em.”

Tôi hơi giật mình, hình như đang hiểu lầm điều gì đó.

“Anh đang cầm điện thoại của em.”

Sắc mặt Hoắc Ứng Châu bỗng trầm xuống.

“Người đàn ông này là ai?”

1

【”Anh quay về rồi, em còn muốn không?”】

Ngoài câu đó ra thì không có thêm gì nữa, tôi đại khái đoán là ai.

Vừa nghĩ tới gương mặt kia, tôi đã bất giác chìm trong hồi ức.

Tôi không hề hay biết Hoắc Ứng Châu đã đứng sau lưng mình từ lúc nào.

Anh giật lấy điện thoại, cau mày lại.

“Thời Niên, từ bao giờ em lại có thói quen xem trộm điện thoại người khác?”

Trong mắt có chút khó chịu.

Trước đây, cùng lắm là thờ ơ, lạnh nhạt với tôi, chưa từng để lộ cảm rõ ràng như

“Anh đã rồi, Nguyện Nguyện mới là người quan trọng nhất với .”

Tôi chớp chớp mắt.

tự mình với tôi sao?

Chẳng phải tôi vô nghe lúc hai người họ gọi điện cho nhau sao?

Lúc không thể giấu nữa thì mới miễn cưỡng “thú nhận”.

Không đúng, đó không phải thú nhận, mà là thông báo.

Thấy tôi vẫn im lặng, lại thêm:

“Tất nhiên, sẽ không ly hôn với em.”

Tôi khẽ nhíu mày, đúng là hiểu lầm đến nơi đến chốn.

Tôi không nhịn mà nhắc nhở:

“Anh đang cầm điện thoại của em.”

Hoắc Ứng Châu vuốt lên một cái, quả nhiên chỉ có mỗi tin nhắn kia.

Đúng là điện thoại của tôi.

Sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi.

“Người đàn ông này là ai?”

Tôi biết lúc này càng giấu giếm thì càng nghi ngờ.

Thế nên tôi thẳng thắn :

“Chắc là người cũ của em.”

Bàn tay Hoắc Ứng Châu đang cầm điện thoại siết lại, đến khi tôi nhắc thì mới trả lại cho tôi.

Cũng không trách nhận nhầm, điện thoại của hai đứa giống hệt nhau.

Ngay cả tin nhắn cũng giống y chang.

Nguyện Nguyện của , lúc trước cũng nhắn cho đúng câu 【”Em quay về rồi, còn muốn em không?”】

Đúng là trùng hợp.

Điểm khác duy nhất chỉ là ngày gửi — dòng chữ nhỏ xíu, không ý thì dễ bỏ qua.

Hoắc Ứng Châu vốn đang vội đi, lại đột nhiên không đi nữa.

Anh ngồi xuống sofa, giả vờ hỏi vu vơ:

“Là người cũ của em?”

Dù tôi đã trả lời, tôi vẫn gật đầu.

“Là người cũ.”

Thật ra còn là mối đầu, thanh mai trúc mã, từng đính hôn từ bé.

“Yêu nhau bao lâu?”

“Hơn một năm.”

Tính từ lúc có nụ hôn đầu tiên thì đúng là chỉ hơn một năm thật.

“Khi nào chia tay?”

“Năm 2019.”

Một năm trước khi tôi và Hoắc Ứng Châu kết hôn.

Thời gian trôi nhanh thật, mới đó đã gần năm năm kể từ khi chúng tôi cưới nhau.

Cơ thể Hoắc Ứng Châu dần thả lỏng, có vẻ thấy người đàn ông bên kia tin nhắn cũng chẳng đáng ngại.

“Sắp đến kỷ niệm năm năm rồi, hay là mình đi…”

“Câu từng , rằng ai chơi đường nấy… còn hiệu lực không?”

Tôi và cùng lúc cất lời, rồi cùng sững người.

Anh chằm chằm mũi giày mình, chẳng biết đang nghĩ gì.

Tôi đành mở lời trước.

“Anh vừa định là mình đi đâu?”

“Về nhà cũ.”

Tôi ồ lên một tiếng, cũng may là tôi không suy nghĩ nhiều.

Nếu là trước đây, tôi sẽ tưởng muốn cùng tôi kỷ niệm ngày cưới.

Hoắc Ứng Châu lại rơi vào im lặng.

Tôi nửa gương mặt đang khuất trong bóng tối, không cảm , cũng chẳng đoán tâm trạng.

Tôi đánh liều hỏi thêm một câu:

“Câu … ai chơi đường nấy, còn tính không?”

Đây là câu mà ta đã cách đây hai tháng.

Có lẽ vì bị tôi chất vấn đến phát bực, lạnh lùng buông một câu:

“Em có thể đừng lúc nào cũng dán mắt vào không? Không thì mình mỗi người tự lo chuyện của mình đi, em cũng có thể ra ngoài tìm người khác.”

Khi đó tôi đau đến mức tưởng như không thở nổi.

Thế mà giờ tôi lại cảm thấy may mắn vì từng ra câu ấy.

Quả đúng là thời gian là đạo diễn giỏi nhất.

Nó không buông tha ai, khi ta học cách thuận theo, nó lại đưa đến những bất ngờ mà ta không ngờ tới.

Hoắc Ứng Châu bật đầy ẩn ý.

“Còn hiệu lực, tất nhiên là còn.”

Anh đứng dậy, sải bước đi về phía cửa.

Nhưng ngay trước khi chạm vào tay nắm cửa, tác khựng lại.

Dù không quay đầu, giọng của vẫn vang lên rõ ràng:

“Dù từng mỗi người chơi một đường…”

“Nhưng em vẫn là vợ , đừng quá phô trương.”

Tôi ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”

Dù sao thì tôi cũng sẽ lấy tiêu chuẩn.

Tôi chắc chắn sẽ không như , đốt pháo hoa khắp thành phố, hay đánh nhau ngay tại tiệc rượu.

Hoắc Ứng Châu quay đầu tôi.

“Tốt nhất em nên rõ với người ta rằng em đã có chồng.”

“Nếu không xảy ra chuyện gì mất mặt thì cả hai nhà đều khó xử.”

Tôi gật đầu, đúng.

Tôi sẽ với ấy.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...