Việc Trình Chính “lật mình” nên một cơn chấn .
Mỗi ngày đều có một đám người run run rẩy rẩy đến tận cửa xin lỗi, van xin tha thứ.
Trong đó không thiếu mấy kẻ… từng bị tôi chửi tới sấp mặt.
Mỗi lần như , Trình Chính lại liếc mắt tôi.
Còn tôi? Không hề lại.
Cũng chẳng có thời gian mà để ý, tôi bận rộn lần thứ 180 vuốt ve tay vịn của cầu thang xoắn lộng lẫy kia.
Hôm qua Trình Chính vừa sang tên căn biệt thự này cho tôi.
Căn nhà xịn thế này… mà lại mang tên tôi sao?
Một chữ thôi: Sướng.
Sau khi giá trị con người của Trình Chính tăng vọt, số lượng địch của tôi cũng bắt đầu bùng nổ.
Thật ra tôi cũng không để tâm lắm mỗi tháng trả tôi 20 triệu, có mở hậu cung ngoài kia tôi cũng chả thèm cản.
Nhưng Trình Chính thì lại không để tôi an nhàn như thế.
Mỗi lần xã giao mà có ai đó cố “đẩy người” vào lòng , lại khéo léo lùi một bước, lạnh nhạt :
“Xin lỗi, người nhà tôi, không ai dám chọc vào đâu.”
Và thế là đến lúc tôi lên sàn hoành tráng, khí thế ngút trời, bắn từng kẻ dám bám lấy Trình Chính.
Từ hồi Trình Chính còn giả què, khả năng chiến đấu của tôi đã kiểm chứng rồi —
Giờ thêm vài chiêu nữa, danh tiếng “mẫu hổ” của tôi lại càng vang xa.
Thôi thì… xét cho cùng, trả tôi nhiều tiền thế, diễn thì diễn .
Nhưng hôm nay… mọi chuyện rõ ràng không giống mấy lần trước.
Khi Trình Chính nhắn tin gọi tôi đến, đã có vài phần men rượu trong người.
Cô đứng cạnh Trình Chính lúc đó, toàn thân diện đồ hiệu từ đầu đến chân, rõ ràng là một thiên kim tiểu thư nhà giàu.
Quan trọng nhất là — cái dáng vẻ ngẩng cao đầu, ngực ưỡn ra, tràn đầy khí thế, khiến tôi thoáng chốc cũng không phân biệt nổi ai mới là chính thất ở đây.
Ngay lập tức có kẻ thích “mách nước” thì thầm bên tai tôi:
“Đây là… vị hôn thê trước kia của Trình Chính đấy.”
Ồ hô~
Dù là vị hôn thê hay vị hôn phu, thì đã là “người cũ” rồi — mà đã là “cũ” thì xin hỏi đến đây tạo sự hiện diện gì?
“Ồ, cũ à, chào .”
Tôi mỉm nhã nhặn.
“Cô là Nhuận Miểu đúng không?” – Cô ta mở miệng, lời sắc bén:
“Tôi khuyên nên tự biết thân biết phận, xuất thân nông thôn như không xứng với Trình Chính đâu. Biết điều thì tự mình rút lui đi.”
Ôi chà chà, lời thoại quen thuộc ghê.
Phim máu chó 8 giờ tối của hào môn cuối cùng cũng tới phần tôi đóng chính rồi.
Tôi khoác lấy tay Trình Chính, mỉm :
“Nhưng mà ấy trả tôi 20 triệu mỗi tháng đấy.
Nhà các cũng giàu lắm mà, có muốn đấu giá xem ai cao hơn không?”
Nét mặt ta lập tức sầm lại, hít sâu một hơi kiềm chế tức giận:
“Tôi nghe cũng là sinh viên đại học đúng không? Tốt nghiệp xong không đi , lại đi ăn bám, không cảm thấy mất mặt sao?”
“Mất mặt á?”
Tôi lặp lại một cách rất khoa trương, rồi nhướn mày:
“Tôi là dân ‘cổ cồn hồng’ đấy.”
“Cổ cồn hồng? Chưa nghe à?”
“Cổ cồn hồng là vừa đẹp vừa hưởng thụ đó. Thu nhập 3 triệu 5 một tháng chỉ để xách túi, ăn ngon và mặc đẹp.”
“Nếu là , sẽ chọn cái nào?”
9
Trình Chính hình như không vui cho lắm.
Sau khi về nhà, tôi xác định ấy đã tỉnh rượu, vẫn lặng thinh, không mấy câu.
Anh ngồi trên sofa, không biết đang suy nghĩ gì, bỗng nhiên thốt lên:
“Vợ à… hay là em… mắng một trận đi.”
Hả?
Còn có cái cầu lạ đời này nữa à?!
“Anh thấy em không thích … Em chỉ tiền của thôi.”
Trời đất chứng giám!
Lời này đúng là oan uổng tôi quá mức.
“Mỗi tối em đều ôm cơ bụng của không rời tay, thế mà bảo là không sao?”
“Không phải…” Trình Chính bị tôi chặn họng, nghẹn lời. “Không phải cái kiểu ‘không ’ đó.”
“Anh cảm thấy… em không để tâm nhiều đến như .”
“Em xem, trước đây giấu em một bí mật lớn như thế, mà em lại chẳng hề nổi giận, cũng không mắng lấy một câu.
Chứng tỏ… em không thật sự đặt nhiều cảm vào .”
Cái logic gì kỳ trời?!
Tôi dè dặt hỏi lại:
“Vậy… ý là sao? Em nên gì?”
“Phải buồn, phải giận, phải đau lòng, phải ngó lơ , phải lạnh lùng cầu xin tha thứ…”
“Rồi sao nữa?”
“Rồi em mới chịu tha thứ cho , và chúng ta lại tái hợp như cặp gương vỡ lại lành.”
“Đúng ha,” tôi đập đùi cái bốp:
“Thì giờ mình đang ở bước cuối rồi còn gì đại đoàn viên.”
Trình Chính còn định thêm gì đó, bị tôi giơ tay ra nhéo má một cái thật mạnh.
“Trình Chính à, em biết đang day dứt điều gì.
Nhưng trước hết, không hề có lỗi với em.
Còn em, từ trước đến giờ, em luôn sống như thế này
Dám , dám hận, không ủy mị, không tiêu hao chính mình.
Em luôn chọn cái gì tốt nhất cho bản thân và cũng chưa từng tổn thương ai.”
Phiên ngoại · Trình Chính
Chuyện “gãy chân” chẳng mấy chốc đã lan truyền khắp nơi, mọi thứ đều diễn ra đúng như dự liệu.
Trình Mai đắc ý đến mức đuôi cũng sắp lộ ra ngoài rồi, không ít người xung quanh cũng ngay lập tức lật mặt biểu diễn.
Trình Chính chỉ lạnh trong lòng càng tốt.
Đến lúc đó tính sổ một lượt, không chừa kẻ nào.
Thứ không ngờ tới, chính là người “vợ” từ trên trời rơi xuống kia.
Ban đầu cho rằng là nội gián do Trình Mai hoặc mẹ sắp đặt.
Nhưng sau vài ngày quan sát, đi đến một kết luận:
Không phải người của Trình Mai.
Vậy thì chắc là ham tiền rồi.
Một tháng mười triệu, mẹ cũng thật biết “đầu tư”.
Nhưng đều là nước mắt cá sấu cả thôi.
Nếu không phải , bà ta đã chẳng cố đè xuống cuộc điều tra tai nạn, một lòng bảo vệ đứa con trai cả.
Thế nên cố dặn quản gia, gộp tiền mười triệu thành chi phí sinh hoạt “của hai người”, còn đẩy thêm loạt hóa đơn hàng hiệu trên trời xuống cho .
Không ngoài dự đoán sau khi biết chuyện, sốt vó, len lén cắt bỏ một loạt chi tiêu lớn trong biệt thự.
Chỉ là một người phụ nữ hám hư vinh, tính toán vặt vãnh mà thôi.
Thế … lại có chút rung .
Nhất là mỗi lần đứng chắn trước mặt , bảo vệ không chút do dự.
Quen những trò giả tạo, lươn lẹo trong giới hào môn, sự thẳng thắn và bộc trực của … thật sự rất—
“Đã.”
Khi buột miệng ra từ đó, chính cũng giật mình.
Rõ ràng biết là kiểu người nào, mà vẫn không ngăn nổi bản thân… dần bị cuốn vào, dần bị ảnh hưởng.
Ở bên ấy, là một thứ hạnh phúc vô cùng thuần khiết.
Nếu như… không cần phải giả vờ đáng thương.
Trong mắt Trình Chính,
người cứ mãi yếu đuối trước mặt người khác, cứ sống nhờ vào lòng thương và đồng cảm của người khác — là sự lương thiện vô dụng, là ngu ngốc.
Thế … vẫn không ngừng lợi dụng sự đồng cảm của .
Bởi dường như chỉ bằng cách đó, mới có thể giữ lấy ánh của lâu hơn một chút,
thương thêm một chút.
“Trẻ con trong làng này, cả đời cũng chẳng ra khỏi nổi nơi đây…”
Bề ngoài là đang bước về phía .
Nhưng thực tế, là vắt hết óc, nghĩ trăm phương nghìn kế
chỉ để đổi lấy một chút quan tâm, một chút cảm nơi .
Cho đến khi “vở kịch sản” chính thức diễn ra,
trong lòng con thú máu lạnh đang chực chờ săn mồi ấy, ngoài sự vui sướng, lại dâng lên một tia tiếc nuối và bất an.
Cô vợ nhỏ vì tiền mà đến, liệu có bỏ mặc mà rời đi?
Nếu thế thì… thật là đáng tiếc.
Không phải tiếc nuối vì diễn vai “chồng tội nghiệp” lâu như lại thất bại.
Mà là… tiếc vì không thể tiếp tục giả vờ một cặp vợ chồng ân ái với .
À mà cũng chẳng cần phải tiếc.
Cô tiền, thì đợi khi đại cục của hoàn tất, sẽ đích thân đi tìm về.
Cưỡng ép dụ dỗ, mềm cứng đủ đường —
Dù sao cũng là bỏ rơi trước, đến lúc đó, sẽ không để dễ chịu đâu.
Trình Chính càng nghĩ càng miên man, thậm chí… còn có chút mong chờ.
Thế sự thật một lần nữa khiến phải bất ngờ.
Người vợ nhỏ mà từng lầm tưởng chỉ tiền, lần này lại kiên định chọn đứng về phía .
Ngay cả việc từng cho là len lén cắt giảm chi tiêu hóa ra cũng chỉ là một kiểu chuẩn bị âm thầm cho những ngày khó khăn.
Kẻ mang lòng đa nghi và âm trầm, đáng sợ nhất là gặp phải người có tâm hồn trong sáng như gương.
Bởi ấy sẽ giống như một chiếc gương, phản chiếu ra tất cả bóng tối và xấu xí trong con người .
Rõ ràng đã nắm chắc phần thắng trong tay, thế mà lại không ngừng trì hoãn thời khắc thu lưới.
Anh đột nhiên không dám mở lời.
Không dám để biết toàn bộ sự thật.
Liệu… có thể chấp nhận sự đen tối và mưu mô của không?
Thì ra đây chính là cảm giác gọi là:
“Gần quê thì lòng bối rối.”
Cô vui vẻ đón nhận, mà lại không thấy nhẹ nhõm.
Có phải không thật sự để tâm đến không?
Sao lại không giận dữ, cũng chẳng mắng mỏ gì cả?
Một Trình Chính xưa nay luôn ngủ ngon lành dù đang bày mưu tính kế,
lần đầu tiên… mất ngủ.
Anh cố dùng vị hôn thê cũ để thử lòng —
thế mà vẫn bình tĩnh chẳng màng quan tâm.
Chỉ đến khi nghe , mới thật sự hiểu —
Ngay từ đầu, Nhuận Miểu đã là một người thẳng thắn, đơn thuần như gương.
Cô ấm áp, chân thành, rực rỡ, luôn sống hết mình cho hiện tại.
Cô dùng tất cả thiện ý để đối đãi với mọi người,
có thể cảm thông, có thể thương xót, có thể bỏ qua, cũng chẳng dây dưa.
Cô sẽ mãi mãi chói sáng như mặt trời, mà nguyện trở thành kẻ đuổi theo mặt trời,
xua tan hết mọi bóng tối trong chính mình.
[Toàn văn hoàn.]
Bạn thấy sao?