Tôi là con bé nổi tiếng khắp mười dặm tám làng là “tiểu bà chằn”, leo mái nhà gỡ ngói, đốt pháo trong hố phân đều là ngón nghề gia truyền.
Chỉ tiếc rằng tôi lại lấy một người chồng da trắng, mặt đẹp, nho nhã lễ độ, cha mẹ chồng cũng là kiểu người hiền lành ít , không có lấy chút tính khí.
Ngày qua ngày trôi qua cuộc sống nhạt nhẽo vô cùng.
Cho đến một ngày, chúng tôi đến nhà họ hàng chơi, ngay trước mặt chúng tôi, họ sai vặt mẹ chồng như người giúp việc.
Tôi hỏi chồng: “Em có thể nổi điên không?”
Anh ấy đáp: “Nếu có thể, xin hãy nhanh lên.”
Rất tốt! Chiến trường tranh đấu thuộc về tôi, cuối cùng cũng đã đến!
1
Từ nhỏ, tôi đã nổi danh là “tiểu bà chằn” khắp mười dặm tám làng.
Dù là con , leo lên mái nhà tháo ngói, đốt pháo trong hố phân, tôi còn thành thạo hơn cả lũ du côn ngoài phố.
Mẹ tôi từng lo lắng đến bạc cả đầu.
Bà than thở: “Con như mày, có thằng con trai nào dám lấy chứ!”
Tôi thì rất thắc mắc: “Nhất định phải có người lấy con à? Không ai lấy, con sẽ chết ngay sao?”
Mẹ tôi bảo tôi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện.
Nhưng đến khi tôi lớn rồi, vẫn chẳng hiểu nổi.
Gặp chồng tôi, thật sự là ngoài ý muốn.
Một ngày nọ khi đang chạy bộ buổi tối trong trường đại học, tôi tay không đánh gục hai tên lưu manh.
Quay đầu lại thì thấy một chàng trắng trẻo đẹp trai, ánh mắt sáng rực tôi chằm chằm.
Anh ta : “Em thật đặc biệt, có thể theo đuổi em không?”
Tôi hỏi ta: “Anh có sợ chết không?”
Anh ta gật đầu, rồi lại lắc đầu, khuôn mặt trắng trẻo dưới ánh đèn đường đỏ ửng lên:
“Nếu chết trong vòng tay em, cam tâm nguyện.”
Giỏi đấy, cũng biết chơi chiêu nhỉ!
Sau ba năm nhau, chúng tôi thuận lợi kết hôn.
Anh ấy tính tốt, dáng người chuẩn, cảm chuyên nhất, đối xử với người khác chân thành.
Gia cảnh cũng không tệ, nền tảng vững chắc, cha mẹ chồng cũng là những người chân thành tử tế, cả nhà đều ấm áp, lễ độ.
Mẹ tôi rất hài lòng về việc này.
Ngày cưới, mẹ kéo tay tôi dặn dò: “Con nhớ kiềm chế cái tính nóng nảy lại nhé! Cả nhà họ đều tính khí mềm mỏng, dồn hết lại cũng không địch nổi con đâu. Con đừng có mà bắt nạt người ta!”
Tôi hỏi lại: “Nhỡ đâu người ta bắt nạt con thì sao?”
Mẹ tôi dứt khoát đáp: “Đánh thẳng tay cho mẹ!”
Chẳng ngờ câu đó hơi lớn, cả phòng đều nghe thấy.
Sau khoảnh khắc im lặng, cha mẹ chồng tương lai mặt mày rạng rỡ, ra sức gật đầu lia lịa.
Chồng tôi – Phương Triết thì mặt đỏ bừng, cúi đầu xấu hổ.
Còn tôi thì…
Cả nhà các người có bệnh “M thích bị ngược” chắc?
2
Phải đến khi đi thăm họ hàng sau cưới, tôi mới hiểu ra.
Không phải “M thích bị ngược” đâu.
Họ là đang chờ người cứu mạng đấy!
Sáng sớm, bác cả và bác nhiệt mời chúng tôi vào nhà.
Chưa kịp ngồi ấm chỗ, đã nghe bác sai bảo mẹ chồng:
“Yến Hồi, đồ ăn mua xong hết rồi, để trong bếp đó!”
Mẹ chồng tôi đáp lại: “Vâng, tôi vào nấu ngay.”
Rồi bà quay người đi thẳng vào bếp.
Tôi trong lòng thấy rất khó hiểu.
Đây rốt cuộc là nhà ai cơ chứ?
Bác cả mời chúng tôi đến khách, sao lại để mẹ chồng tôi vào bếp nấu nướng?
Chồng tôi đứng lên : “Mẹ, mẹ đừng bận nữa, mình ra ngoài ăn đi.”
Bác thản nhiên lên tiếng: “Phương Triết, đừng gọi mẹ cậu ra, mẹ cậu thích nấu ăn mà!
“Yến Hồi, có phải không?”
Mẹ chồng tôi cúi đầu, gượng đáp: “Phải đó! Tôi thích mà.”
Mẹ chồng tôi thuần thục buộc tạp dề, bắt đầu bận rộn trong bếp.
Còn bác cả và bác thì ngồi vắt chân lên ghế sofa, vừa ăn hạt dưa vừa nhả vỏ, miệng vẫn không quên giáo huấn chồng tôi.
“Bé Phương Triết à, cháu còn trẻ không hiểu chuyện. Hồi đó nhà cháu nghèo rớt mùng tơi, nhờ bác với bác mang đến năm cân gạo, mới không bị chết đói đấy.
“Mẹ cháu là vì trong lòng áy náy, nên mới chủ vào bếp nấu cơm đó!
“Cháu mà cản mẹ mình, chẳng khác gì vả vào mặt mẹ cháu đâu!”
Nói rồi, bác lại lớn tiếng gọi:
“Rảnh tay thì ra quét nhà đi, bẩn hết rồi kia!”
Mẹ chồng tôi ngoài kia dạ ran, rồi luống cuống chạy ra cầm chổi quét nhà.
3
Tôi ghé tai chồng thì thầm:
“Năm cân gạo là sao?”
Chồng tôi vừa trả lời vừa mang theo lửa giận:
“Hồi nhỏ nhà nghèo thật, từng nhận gạo cứu tế từ nhà bác ấy.”
“Tụi có trả lại không?”
“Trả rồi. Một tháng sau, còn trả gấp đôi, mười cân lận.”
Ồ, còn trả cả lãi à!
Tôi liếc cha chồng đang cúi đầu rít thuốc, rồi liếc sang bác cả đang sằng sặc.
Trong lòng nghĩ thầm:
Chắc trả lại không chỉ có mỗi gạo đâu.
Còn có cả… cốt khí và lòng tự trọng của cả gia đình chồng tôi nữa.
Đến mười hai giờ, một bàn đầy ắp món ăn đã bày xong.
Mọi người ngồi vào bàn, mẹ chồng tôi vẫn chưa bước ra khỏi bếp.
“Bỏ bà ấy đi.”
Bác ,
“Bà ấy thích dọn dẹp xong mới ăn. Mọi người cứ ăn trước!”
Chồng tôi ngồi thẳng đơ, không nhúc nhích.
Cha chồng cũng gượng cúi đầu, không đũa.
Bác cả sa sầm mặt:
“Sao đây? Em hai, không nể mặt à?”
Cha chồng lúng túng mãi mới thốt một câu:
“Chưa đói lắm… đợi Yến Hồi một lát.”
Bác lật mắt đầy châm chọc:
“Em dâu à, đừng dọn nữa. Em mà không ra, cả bàn này đừng hòng ai ăn!”
Mẹ chồng tôi cuống quýt vội đáp:
“Sắp xong rồi, sắp xong rồi. Tiểu Triết, mọi người cứ ăn trước đi, đừng để Nh染 đói.”
Bác nhướng mày về phía chồng tôi:
“Nghe thấy chưa? Bác cũng không lôi mẹ cháu ra.
“Cháu mà còn không ăn, thì ngồi đó nhịn với bác luôn nhé!”
Chồng tôi đỏ cả vành mắt, tay cầm đũa siết chặt đến trắng bệch, lại không nổi một câu.
Tôi đã thấu rồi.
Đơn giản mà :
Cha thì ít , mẹ thì nhu nhược, chồng tôi thì cãi không lại đám người mặt dày kia.
Có lẽ ấy từng vì mẹ mà phản kháng, kết cục chẳng hay ho gì.
Lâu dần, thành ra cái cảnh ngày hôm nay.
Tôi hỏi :
“Anh có ngại nếu em nổi điên không?”
Chồng đáp ngay:
“Nếu có thể, xin em ngay đi.”
Tôi liền giơ tay lật đổ nguyên cái bàn!
Bạn thấy sao?