Tôi cần tập trung học hành và kiếm tiền để thoát khỏi cảnh nghèo trước đã.
Rất nhanh, các cùng phòng cũng không nữa, tôi cũng kết thúc buổi học tối nay.
Rửa mặt xong, vừa nằm trên giường nghịch điện thoại thì nhận tin nhắn từ Lục Phi Trì.
Lục Phi Trì: [Cô giáo, có thể đừng ai trong thời gian này không? Một năm thôi cũng .]
Lục Phi Trì: [Em biết em không có tư cách cầu điều gì, cũng đã hứa sẽ nghiêm túc học hành rồi.]
Lục Phi Trì: [Coi như em xin đấy, cho em một năm không?]
Lục Phi Trì: [Hình ảnh] Một tấm ảnh selfie cậu ấy trốn trong chăn, mắt hoe đỏ, trông vừa ấm ức vừa kìm nén nước mắt.
Hai mươi phút sau, tôi mới trả lời.
[Tôi cho cậu cơ hội nghĩ đến tôi trong một năm, còn về sau… phải xem biểu hiện của cậu thế nào đã.]
10
Sau khi tôi và Lục Phi Trì đạt thỏa thuận, tốc độ ôn tập của cậu ấy rõ ràng nhanh hơn hẳn.
Sau khi nắm vững kiến thức cơ bản, tiếp theo là mở rộng và nâng cao.
Chỉ cần biết suy luận, biết phân tích đề và điều kiện cho sẵn, thì sẽ biết cách từng bước tháo gỡ các dạng bài khó.
Kỳ thi tháng đầu tiên khi Lục Phi Trì lên lớp 12 cũng đến đúng hạn.
Lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy có vẻ căng thẳng vì chuyện học.
Tôi an ủi:
“Đừng lo, cậu mà.”
Là gia sư của cậu ấy, tôi tin cậu ấy, cũng tin cả năng lực của mình.
Sau khi Lục Phi Trì thi xong, tôi cũng đón kỳ nghỉ lễ Quốc khánh và Trung thu kéo dài tám ngày.
Vì biết tin nghỉ lễ từ sớm, tôi đã đặt vé máy bay khứ hồi giữa Thâm Quyến và Bắc Kinh.
Không về nhà thì tôi sẽ đi chơi Bắc Kinh cùng cùng phòng.
Nhưng nếu về nhà thì tôi có thể sum họp với mẹ vào Trung thu, còn có thể tranh thủ mấy ngày dạy thêm kiếm tiền, giúp mẹ đóng tiền nhà cả năm.
Sáng 30 tháng 9, trước khi lên máy bay, Lục Phi Trì hỏi giờ bay của tôi.
Lúc tôi ra khỏi sân bay, đã là hai giờ chiều.
Không ngờ Lục Phi Trì lại đến sân bay đón tôi.
Nhưng tôi không khách sáo, liền ngồi lên chiếc xe sang của cậu ấy.
Tài xế miễn phí mà, không dùng thì phí quá.
Vừa lên ghế phụ, Lục Phi Trì đã cúi người thắt dây an toàn cho tôi.
Cậu ấy giải thích nhỏ nhẹ:
[ – .]
“Em sợ chị quên.”
Tôi khẽ “ừm” một tiếng, rồi gọi điện thoại cho mẹ.
…
“Tiểu thiếu gia còn đích thân đến đón con nữa, con cũng vừa hay mang ít đặc sản Bắc Kinh về cho mẹ, lát nữa mẹ nhắc con lấy ra nhé.”
“Được rồi.”
Rõ ràng mới thấy nhau qua video tối qua, sáng nay còn nhắn mấy câu, mà tôi lại cảm thấy Lục Phi Trì có gì đó thay đổi rồi.
Tôi chủ hỏi:
“Lần thi tháng này của cậu sao rồi?”
Lục Phi Trì hờ hững :
“Em đoán khoảng 450 điểm chắc không vấn đề.”
Đúng rồi, so với trước đây, Lục Phi Trì ít hơn.
Cậu ấy không muốn , tôi cũng không muốn phiền người đang lái xe, nên không hỏi thêm.
Nửa tiếng trôi qua rất nhanh.
Trong lúc đó, Lục Phi Trì liếc tôi không biết bao nhiêu lần, mấy lần định lại thôi.
Hôm nay cậu thiếu gia này đúng là kỳ lạ thật.
Tôi chống một tay lên cửa xe, chằm chằm đôi tay đang nắm chặt vô lăng của cậu ấy:
“Muốn gì thì đi, cứ giữ mãi trong lòng chẳng giống cậu tí nào.”
Lục Phi Trì nhẫn nhịn:
“Em sợ nhiều, chị lại thấy em phiền.”
“Vì em thích giáo, em không muốn khiến cảm thấy gánh nặng.”
Tôi thở dài.
“Tôi không nghĩ như đâu. Chỉ cần cậu nghiêm túc học hành, cậu gì, tôi cũng không để tâm.”
“Cậu là người như thế nào thì cứ thể hiện đúng như , không cần phải thay đổi bản thân.”
Nghe , Lục Phi Trì cụp mắt, trông rõ ràng là hơi buồn.
“Vậy… mai giáo còn đến nhà em nữa không?”
“Tới khi nào các cậu có điểm thi tháng?” tôi hỏi.
“Mùng 3 tháng 10.”
Tôi gõ nhẹ ngón tay lên cửa kính xe, suy nghĩ một lúc.
“Vậy tôi gửi cậu thêm một đề thi nữa, cậu in ra trong hai ngày tới nếu có thời gian, chờ khi có bảng điểm, tôi sẽ giảng phần nào cậu còn yếu trong đề mới đó.”
Bạn thấy sao?