Ăn ngon lành.
Tôi: …
“Nếu cậu thích thì gọi thêm là mà, chẳng phải cậu bị ám ảnh sạch sẽ sao?”
Lục Phi Trì miệng đầy thức ăn, má phồng phềnh như con chuột hamster.
Nuốt xuống rồi, cậu ta mới trả lời:
“Miếng cầm thấy thơm hơn. Tuy tôi bị ám ảnh sạch sẽ, không bao gồm với giáo đâu.”
He he.
Đối diện với mấy lời ám muội của Lục Phi Trì, tôi quyết định dập tắt manh nha của cậu ta.
“Ồ, ăn đồ tôi ăn qua thì , đừng có mơ tưởng tới tôi. Tuy nghe có vẻ hơi tự luyến, lại giúp bản thân tránh rất nhiều phiền phức không cần thiết.”
Nói xong câu đó, nụ trên mặt Lục Phi Trì bỗng khựng lại, từng chút từng chút sụp xuống.
“Xin… xin lỗi, giáo tổn thương lòng em quá rồi.”
Lần đầu tiên trong đời bị người khác phũ đến , tức c.h.ế.t đi .
Nhưng rất nhanh, cậu ta đã chỉnh lại tâm trạng.
Vẻ mặt như đang đau đớn lắm, lại hì hì :
“Nhưng em sẽ không bỏ cuộc đâu, em sẽ tiếp tục chăm chỉ học thêm.”
8
Sau khi từ quán nướng về, thẻ ngân hàng của tôi nhận khoản chuyển tiền học phí từ phu nhân nhà họ Lục, tổng cộng hơn 68.000 tệ.
Tối đó, tôi mất hơn ba tiếng đồng hồ để tổng hợp các câu sai trong bài thi cuối kỳ của Lục Phi Trì, rồi tìm và sắp xếp lại các điểm kiến thức và bài tập liên quan, in thành tập.
Sáng sớm hôm sau, tôi mang theo đủ loại tài liệu, ngồi xe nhà họ Lục đến tiếp tục công việc gia sư.
Cho đến khi cả tôi và Lục Phi Trì đều sắp khai giảng, buổi học phụ đạo mới dừng lại.
Gần 50 ngày, Lục Phi Trì đã nắm vững kiến thức cơ bản của các môn, việc học từ vựng tiếng Anh và thơ cổ cũng đã bắt kịp tiến độ.
Ba ngày còn lại, tôi phải chuẩn bị hồ sơ nhập học đại học năm nhất, còn phải mua vài thứ mang theo lên trường.
Còn Lục Phi Trì thì cần để não nghỉ ngơi một chút.
Ngày tôi đi học, chính Lục Phi Trì là người lái xe đưa tôi ra sân bay.
Cậu ta , trên chứng minh nhân dân ghi lớn hơn một tuổi, nên đã thành niên rồi, bảo tôi không cần sợ.
Trước cổng kiểm tra an ninh, Lục Phi Trì hỏi tôi:
“Trung thu và Quốc khánh này, có về không?”
[ – .]
Tôi định lấy điện thoại ra xem lịch, thì Lục Phi Trì cắt ngang tác của tôi:
“Năm nay Quốc khánh nằm trước Trung thu mấy ngày, chắc sẽ nghỉ liền mấy ngày.”
Tôi nghĩ một lát rồi trả lời:
“Nếu nghỉ hơn năm ngày, tôi sẽ về.”
“Cô phải đó!”
Từ Thâm Quyến bay ra Bắc Kinh, tính cả thời gian chờ ở sân bay, sáu tiếng sau tôi đã đến khuôn viên Đại học Bắc Kinh.
Với sự giúp đỡ của các chị khóa trên, tôi nhanh chóng hoàn tất thủ tục nhập học, dọn vào ký túc xá bốn người, rồi nhắn tin báo bình an cho mẹ.
Ba người cùng phòng của tôi, Từ Sơ Nhụ đến từ Thanh Đảo, điểm thi đại học đứng trong top 20 của tỉnh; hai người còn lại đến từ Thành Đô và Vũ Hán, đều là học sinh tuyển thẳng.
Bốn chúng tôi cùng học Viện Hóa học và Kỹ thuật phân tử, chỉ có tôi học chuyên ngành Vật liệu Polymer và Kỹ thuật, vì sau khi tốt nghiệp tôi sẽ quay về Thâm Quyến, chuyên ngành này phù hợp hơn với tôi.
9
Lịch học năm nhất ngành tôi không quá dày đặc, tôi cố gắng xử lý hết việc cá nhân vào ban ngày, để dành hai tiếng buổi tối cho Lục Phi Trì.
Tối đầu tiên dạy học từ xa qua video, tôi vẫn chưa quen lắm. Dù đã cố gắng hạ giọng, vẫn bị cùng phòng phát hiện.
Các ấy tò mò về học sinh mà tôi đang dạy, còn hùa nhau trêu chọc:
“Chu Tĩnh, em trai đẹp trai thế này mà bỏ qua thì tiếc lắm đấy.”
“Lớn lên bên nhau à? Trông cậu ấy chắc chưa có đâu nhỉ?”
“Không phải là chồng nuôi từ bé đấy chứ? Nếu không thì cậu đi tận Bắc Kinh rồi mà vẫn chịu khó dạy từ xa thế kia, nhiệt quá rồi còn gì.”
Còn Lục Phi Trì thì, dù cách nhau một cái màn hình, tôi vẫn ra từ má đến cổ, đến cả tai cậu ta đều đã đỏ bừng.
Tôi bất đắc dĩ bỏ tai nghe xuống, dập tắt ý định hóng hớt của các :
“Tôi và mẹ cậu ấy ký hợp đồng rồi, tôi nhận tiền dạy học đàng hoàng, đừng đoán lung tung nữa.”
“Cậu thiếu gia bên kia mặt mỏng lắm, nghe mấy chuyện này là ảnh hưởng tâm trạng ôn tập đấy.”
“Hơn nữa tôi còn phải nghiêm túc đương ở đại học nữa cơ, nếu mấy lời này truyền ra ngoài, cắt đứt đường duyên của tôi thì ai trong số các bồi thường tôi một trai đây?”
Từ Sơ Nhu toe, khoác vai tôi, quay lưng lại với cậu nhóc bên kia màn hình, lớn:
“Đền, nhất định đền. Bạn trai tớ học ở Học viện Văn học Bắc Đại, mai mốt tớ bảo ấy giới thiệu mấy nam sinh cho cậu quen.”
“Được đó.”
Tôi giả vờ đồng ý.
Nhưng thật ra, tôi chưa từng nghĩ đến việc tìm trai.
Nói như chỉ để dập tắt ý nghĩ gì đó trong đầu Lục Phi Trì mà thôi.
Bạn thấy sao?