Vô Tình Mang Thai [...] – Chương 7

7

Video hài mở trên điện thoại chẳng lọt nổi vào mắt, toàn bộ não tôi chỉ còn lại… những hình ảnh màu sắc nhạy cảm.

Chờ đến khi Tạ Hành tắm xong đi ra, tôi đã cuộn tròn trong chăn, chớp chớp mắt .

Anh mặc đồ ngủ, vài giọt nước chưa lau khô lăn từ sau tai xuống, trượt qua ngực, cơ bụng… rồi biến mất vào nơi không thể thấy.

“Cuộn lại như cái bánh thế kia gì?”

Tôi đáp cứng đờ: “Sợ chuyện xấu với em.”

Cũng sợ chính mình không kiềm bản thân.

Tạ Hành ngồi xuống mép giường, nghiêng người lại gần.

Anh mỉm hỏi: “Chuyện xấu nào cơ?”

Mặt tôi nóng bừng: “Thì… thì… không thể , ra bị thẩm vấn đó.”

Anh suy nghĩ một chút.

Rồi… kéo chăn tôi ra.

Tôi: “!”

“Này! Anh đừng có…”

Tôi cố giành lại chăn, thất bại, bị kéo thẳng vào lòng.

Sữa tắm khách sạn mùi cam ngọt ngào.

Người vừa tắm xong như , toàn thân đều phảng phất hương cam dịu nhẹ.

May mà chẳng gì.

Chỉ đặt tôi nằm thẳng xuống, rồi nằm cạnh.

Tôi gối đầu lên tay , nghe rõ ràng từng nhịp tim mạnh mẽ của vang lên ngay bên tai.

Tạ Hành khẽ vỗ đầu tôi, tắt đèn: “Có bầu rồi thì ngoan ngoãn một chút.”

Căn phòng chìm vào bóng tối.

Chỉ có ánh trăng xuyên qua rèm cửa mờ ảo chiếu vào.

Tôi xoay người một chút, dần dần quen với bóng tối rồi ngẩng đầu gương mặt .

Đúng lúc Tạ Hành cũng cúi đầu.

Ánh mắt chạm nhau, tim trong lồng n.g.ự.c tôi như nổi loạn, đập loạn xạ.O mai d.a.o muoi

Tôi vội vàng nhắm mắt lại.

“Chồng ngủ ngon!”

Không nữa là nguy to!

Tạ Hành khẽ “ừm” một tiếng, đáp lại: “Ngủ ngon.”

12

Tạ Hành sẽ cùng tôi đi chơi ở nước ngoài hai ngày.

Tháng Tư ở Công viên Trung tâm, hoa đào rơi như tuyết.

May mà là ngày trong tuần, người không nhiều cũng không ít.

Vài con sóc ló đầu ra, nô trên bãi cỏ phủ đầy những bông hoa tím.

Tôi chúng một lúc lâu, liên tục chụp ảnh.

Tạ Hành đứng đợi tôi bên cạnh.

Từ xa vọng lại tiếng đàn guitar, đúng lúc mấy con sóc leo lên cây, biến mất trong tán hoa đào rợp trời.

Tôi và Tạ Hành hướng về phía phát ra âm thanh.

Bên bờ sông có người đang gảy cây guitar cũ, hát một bài hát nhịp 4.

Tiếng nhạc khuếch đại qua micro, vang rất xa.

Tôi dừng lại trước mặt ta, lắng nghe tiếng hát, rồi quay sang hỏi Tạ Hành: “Anh ấy hát ngôn ngữ gì ?”

Tạ Hành lắc đầu: “Ngôn ngữ hiếm, tôi không nhận ra.”

Tôi ngồi xuống bãi cỏ, kết thúc bài hát tôi vỗ tay tán thưởng.

Bỗng nhiên nhớ lại, nhiều năm trước, tôi và Tạ Hành cũng từng như thế, nghe người khác hát.

Khi đó tôi còn đang học đại học, trường có rất nhiều người tài năng.

Sau hoàng hôn, trên bãi cỏ của sân vận , có người mang loa đến hát.

Tiếng hát vang khắp sân vận , hết vòng này đến vòng khác.

Khán giả ngồi quây thành vòng tròn quanh người hát, còn có dịch vụ nhận bài hát theo cầu.

Hôm đó Tạ Hành đến trường có việc, xong việc cũng đã đến giờ ăn tối.

Tôi trên đường chạy đến căng-tin sau giờ học cờ thấy .

Tôi lập tức dừng lại chào : “Thầy Tạ cũng ở trường ạ?”

Lúc đó quan hệ giữa chúng tôi rất trong sáng.

Thậm chí còn trong sáng hơn bây giờ.

Anh là người tài trợ, tôi là sinh viên nghèo tài trợ.

Tôi rất biết ơn .

Tạ Hành thấy tôi, gì đó với giáo viên đi cùng.

Giáo viên gật đầu rồi rời đi.

Tôi chạy đến trước mặt , ngẩng đầu : “Muốn ăn tối cùng không? Em vừa nhận học bổng.”

Anh : “Được.”

Anh cũng là cựu sinh viên trường tôi, nên rất quen thuộc với trường.

Tôi hỏi muốn ăn gì, món lẩu bao tử heo.

Mắt tôi sáng lên: “Em cũng thích món lẩu bao tử heo ở căng-tin số một, ông chủ ở đó siêu tốt luôn!”

Tạ Hành nghiêng đầu, ánh mắt rất dịu dàng: “Xem ra khẩu vị chúng ta giống nhau.”

Hồi đó cũng là cuối xuân, ăn xong vẫn còn ánh hoàng hôn.

Tạ Hành dường như chưa muốn rời đi, tôi rất tinh ý: “Muốn dạo quanh trường một chút không?”

Chúng tôi từ con đường nhỏ ít người đi sau căng-tin số một đi dạo đến sân vận .

Bên cạnh sân vận của trường cũng có trồng cây đào, là loại hoa màu hồng.

Trong nước hay ngoài nước, thời điểm hoa đào nở ở hai thành phố chỉ trùng nhau một chút.

Tháng Tư, gió đêm và gió sáng lần lượt thổi qua.

Thổi hoa đào hồng rơi trên vai Lương Lộ khi hai mươi tuổi, hoa trắng phủ kín mái tóc Lương Lộ khi hai mươi lăm.O Mai d.a.o muoi

Cả hai lần đều có Tạ Hành bên cạnh.

Tối hôm đó, người hát ở sân vận là một người đam mê anime, dùng giọng ngọt ngào hát bài “Vòng tuần hoàn ”.

Tôi và Tạ Hành chuyện suốt dọc đường, đến lúc này thì im lặng.

Để giảm bớt sự ngượng ngùng, tôi hỏi : “Lời bài hát nghĩa là gì , hiểu không?”

Ánh đèn quá chói, tôi không rõ khuôn mặt dưới ánh sáng, chỉ nghe giọng hòa lẫn trong tiếng hát.

“Trái tim tôi ngày càng chìm sâu vì em.”

Dù biết là lời bài hát, tôi vẫn thấy hơi ngại.

Sớm biết thế thì đừng hỏi rồi!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...